- Đừng suy sụp, hãy mạnh mẽ lên, chuyện gì cũng sẽ có đường giải quyết thôi... bị địch đánh phải tỉnh táo mà ứng phó hiểu chưa?
Thanh Du gật đầu, vào phòng lấy điện thoại gọi xuống cho mẹ:
- Gì thế con?
- Mẹ có thấy chiếc váy dạ hội tối qua của con đâu không ạ?
- À, lúc nãy cô Lan Anh gọi người đến mang lễ phục đi giặt cho cả nhà rồi.
- Mẹ xin cô cho con số điện thoại và địa chỉ nơi giặt ạ.
- Ừ, có chuyện gì không con?
- Dạ không ạ, con chỉ muốn dặn họ một chút thôi ạ.
Mang đồ xuống nhà, chào mọi người xong thì Thanh Du cũng không còn muốn nán lại để nhìn cô ta dở trò nữa. Thực sự quá bỉ ổi và mất nhân cách đối với một người học cao hiểu rộng như cô ta. Đúng là không nên đánh giá ai qua vẻ bề ngoài được.
Ngoài sân, Hoàng Quân đang thư thái uống trà mà không tham gia đại sự. Anh ta mỉm cười đứng lên đi về phía Thanh Du:
- Cháu không ở đây thêm sao?
- Xong việc rồi nên cháu về đây ạ.
- Sao hôm qua cháu bảo người yêu anh Quý không phải Lan Anh mà chị ấy lại nói họ đang lén lút yêu nhau vậy?
Lại một người nữa bị lừa, cô ta mắc chứng ngộ nhận quá nặng rồi. Đến liếc mắt hay nói chuyện như hai người bạn chú cũng chưa từng làm với cô ta nữa, lén lút yêu đương cái gì chứ?
- Cô ấy bảo chú vậy sao? Lúc nào ạ?
- Tối qua, lúc ấy cháu đi nghỉ rồi, anh Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603389/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.