Thanh Du lại gần nắm tay anh, bàn tay vì xúc động mà trở nên lạnh ngắt, run rẩy.
- Anh không muốn chào dì ấy sao?
- Du à...
- Em không sao? Dù sao dì ấy cũng là dì em mà, em không ghen với người đã khuất, hơn nữa dì ấy đã mang anh đến cho em không phải sao?
Cô nhìn anh, đôi mắt dường như vẫn hằn lên sự đau khổ khi thấy dì. Có lẽ, trong lòng mỗi người đều có những tổn thương, người ta giấu nó đi để sống với thực tại để rồi đến một lúc nào đó khơi ra, nó vẫn là một vết thương hở.
Cô đi thắp hương xung quanh để anh ngồi lại bên mộ dì. Dù sao dì cũng là mối tình đầu của anh, dì còn cứu anh nữa thì sao anh có thể không đau lòng khi nhắc đến chứ? Chỉ cần, hiện tại anh đã dành tình yêu ấy cho cô là đủ.
Cô ngồi phía sau anh, lặng thinh không lên tiếng. Còn anh cũng ngồi im lặng rất lâu mới nói:
- An Nhiên, xin lỗi em vì anh hèn nhát không dám đối mặt. Chỉ cần nhìn thấy em là lòng anh lại đau, thật lòng đến giờ anh vẫn không quên được ngày hôm ấy, ngày mà anh bất lực nhìn em rời xa anh. Anh không biết Thanh Du là cháu em, anh nợ em một đời, một mạng sống. Nhưng nay anh muốn nói với em... anh yêu Thanh Du, anh sẽ dành cuộc sống của mình cho cô ấy... em sẽ chúc phúc và phù hộ cho bọn anh chứ?
Cô thấy vai anh khẽ run rẩy, người đàn ông bên ngoài mạnh mẽ, luôn bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603379/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.