Bà Khanh thấy con gái đi rồi mới thủ thỉ cùng bà My:
- Sao con bé lại gọi Vũ là thầy vậy chị?
- Vũ là giảng viên của con bé. Tôi mới nghe chúng nó báo cáo vậy.
- Tốt quá! Chị có thích con bé không?
- Thích quá ấy chứ? Ông nhà tôi cũng thích.
Vậy là bốn người bắt đầu lên kế hoạch tổ chức tiệc cưới....
Còn trên phòng, Quỳnh Thư ngồi trên giường mặt rầu rĩ:
- Thầy nói đi chứ? Chuyện này là sao?
- Sao nữa, em không nghe mẹ em nói sao?
- Nhưng thầy cũng đâu có muốn cưới em chứ? Thầy còn muốn hủy hôn kia mà. Sao bây giờ lại đồng ý chứ?
- Tôi tính sai bước bây giờ không lùi lại được. Vậy nên thế này đi... chúng ta sẽ diễn tiếp.
- Hả???? Diễn cái gì nữa.
- Em với tôi sẽ vẫn nghe lời người lớn kết hôn cho mọi người vui. Sau này cho em bỏ tôi cũng được. Em học xong ra trường tôi cho em ly hôn.
- Không được...
- Sao lại không được? Lấy tôi không phải em quá hời hay sao chứ?
- Không hời, em không muốn lấy thầy...
Thiên Vũ mặt mũi bừng bừng muốn bốc hỏa. Anh đây ra đường thích phụ nữ nào chẳng được vậy mà...
- Tôi hỏi lần nữa em có kết hôn không?
- Sao thầy cứ muốn ép em mọi chuyện vậy?
- Thế ai nói sẽ vì bố mẹ kết hôn với người có hôn ước hả? Ai nói giữ thân cho người ta chứ?
- Đấy là vì em không biết người đó là thầy.
- Tôi thì làm sao?
- Em không biết nhưng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603378/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.