Khi tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi, Thanh Du mới với tay cầm lấy, không mở mắt mà ấn nghe.
- Alo
- Chị Du, sao hôm nay chị không đi làm vậy?
Nghe thấy giọng thằng Hưng, Thanh Du mới bật dậy, vì hành động bất ngờ ấy mà cả người cô hứng chịu một cơn đau muốn bại xương cốt.
- Mấy giờ rồi em?
- 10 giờ rồi chị ạ, em gọi chị lần thứ 10 rồi, chị làm gì mà giờ này chưa dậy?
Thanh Du hoảng hốt nhìn đồng hồ, mặt mũi méo xệch:
- Chị ngủ quên mất, báo quản lí nay cho chị nghỉ sáng được không?
- Chị không đau ốm ở đâu đấy chứ?
- Không ốm mà chỉ...
Cô định nói chỉ đau nhưng sợ thằng Hưng lại hỏi cặn kẽ đau ở đâu, làm sao đau thì không biết giải thích thế nào cả nên đành lảng:
- Chị khỏe, chị tắt máy đây.
Lưng cô râm ran ngứa ngáy, Thanh Du xoay người đã thấy chú tỉnh dậy, tay chống đầu tay đang mân mê trên lưng cô nhột nhột. Khuôn mặt cô đỏ dựng, lắp bắp:
- Chú...
- Còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?
Cô gật đầu, dù say rượu nhưng sau khi bị chú hành thì cô cũng đã tỉnh táo hơn chút. Cả người lại bị chú kéo xuống giường:
- Thay đổi xưng hô là việc đầu tiên.. em thử đi.
Thanh Du ngượng chín mặt, bao nhiêu năm gọi quen rồi giờ tự dưng đổi làm sao được, hơn nữa ông bà và bố mẹ mà biết cô với chú yêu nhau thì sẽ ra sao. Trước mắt thì cứ phải giấu đã rồi dần dần khắc phục:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603354/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.