Đình Quân từ lúc nói lời chia tay, đêm nào anh cũng chìm trong cơn say.
Sáng đi làm, chiều tối về sẽ vô thức mà ghé vào quán rượu Timber uống đến say khướt mới lần mò về nhà. Mỗi lần về đều thấy Vu Huyên đang đợi cửa.
" Con lại say? "
Đình Quân dáng đi loạng choạng, đi đến ghế rồi ngồi phịch xuống: " Ưm..mẹ không cần phải đợi cửa đâu...ưc..."
Mùi rượu nồng nặc tỏa ra xung quanh người anh khiến Vu Huyên chau mày, thấp giọng: " Con nếu không thể từ bỏ thì hãy quay lại đi. Như thế này là tự hại bản thân mà cũng làm tổn thương đến người yêu con. " Nói rồi bà lẳng lặng về phòng mặc cho con men rượu kia nằm dài ra ghế.
Say rồi chắc nó cũng chẳng nghe mình vừa khuyên cái gì đâu. Đã nói trước, một đứa đơn thuần ngốc nghếch, một đứa lại nóng tính không kiềm chế. Chỉ cần một hiểu lầm nhỏ cũng đủ rạn nứt. Bây giờ nhìn xem, cả hai đều đau khổ. Chúng nó cứ tự hành xác nhau như vậy, mệt mỏi lắm đi?
Đình Quân nằm dài trên ghế, kỳ thực, anh chỉ giả vờ như mình say đến không biết gì thôi. Tâm trí vẫn còn tỉnh táo để tiếp thu được lời nói lúc nãy của Vu Huyên.
Không thể từ bỏ thì quay lại sao? Tốt, thật lòng Đình Quân cũng rất muốn như vậy.
Nhưng Vương Khánh một lần cũng không chịu đến giải thích cho anh nghe, lòng tự ái của Đình Quân cứ thế lớn dần. Là Vương Khánh sai trước, tại sao mình phải đến làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-mong/2332812/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.