Phân tích lại tình hình lúc đó cùng lời nói của Diệp Vô Ưu ngày hôm nay. Ban đầu Lục Lệ Hành muốn xem xét Phó thị có thích hợp để hợp tác hay không nên anh đã đến tiệc đính hôn của cô ngày hôm đó. Chỉ là không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng chú rể bỏ rơi cô dâu của mình chết đuối trong hồ để đi cứu em gái vợ chưa cưới. Vậy nên kể từ lúc đó anh gần như đã có quyết định nhưng vẫn còn lưỡng lự vì bản kế hoạch được gửi đến Lục thị thực sự rất ấn tượng nên anh vẫn cho Phó thị một cơ hội. Thế nhưng khi biết bản kế hoạch là cô làm và cô đã từ chức ở Phó thị thì anh càng chắc chắn với quyết định hủy bỏ hợp tác với Phó thị. Một phần là vì để trút giận cho cô, một phần là vì Phó thị đã không còn thích hợp để hợp tác nữa. Mà từ đầu đến cuối cô không hề thổi gió bên tai, phá hoại sự hợp tác giữa Lục thị và Phó thị.
Chỉ là không ngờ Phó Bắc Đình lại sử dụng mưu hèn kế bẩn chỉ để ép Lục Lệ Hành khôi phục hợp tác. Đáng tiếc người bên cạch của anh ta lại chỉ là kẻ đi sao chép, khi Diệp Vô Ưu đưa bản thiết kế hoàn chỉnh, điều đó cũng đã khẳng định quyết định hủy bỏ hợp tác của anh là đúng đắn. Vậy nên nguyên nhân thực sự Lục thị hủy bỏ hợp tác với Phó thị là Phó thị đã hợp tác với nhà thiết kế bẩn là Diệp Nhiễm Y chứ không phải do cô.
Chuyện xấu của mình bị bại lộ, Diệp Nhiễm Y liền nghĩ cách muốn cứu vãn tình hình, liền nước mắt như mưa, khóc lóc nói với Diệp Vô Ưu.
“Chị! Chị nhất định phải đẩy em vào đường cùng như vậy sao?”
Diệp Vô Ưu đã quá quen việc Diệp Nhiễm Y giả bộ đáng thương để được người khác cảm thương và đẩy cô thành kẻ xấu trong mắt người đời nên cô cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Cô bình tĩnh đáp lại.
“Tôi chỉ đang phản công mà thôi. Có trách thì cô nên trách Phó Bắc Đình”
Đột nhiên cô nhếch miệng cười trào phúng nhìn cô ta.
“À không! Cô nên tự trách chính bản thân cô. Bởi vì cô đã nói dối anh ta suốt thời qua.”
Biết mình không thể nói lại cô, Diệp Nhiễm Y liền muốn kéo Phó Bắc Đình rời đi.
“Anh Bắc Đình, chúng ta đi thôi.”
Lần này Phó Bắc Đình cũng không phản đối nữa mà quay người chuẩn bị đi theo Diệp Nhiễm Y. Anh ta dường như cũng đã hiểu ra, anh ta đã bị cô ta lừa. Vậy nên không muốn ở lại để mất mặt thêm nữa.
Gây rối trong buổi tiệc quan trọng của Lục Lệ Hành rồi muốn bỏ đi dễ dành như vậy sao. Diệp Vô Ưu nào bỏ qua cho hai người họ dễ như vậy. Vậy nên cô quát lớn ngăn cản hai người họ.
“Đứng lại! Tôi còn chưa nói xong.”
Diệp Vô Ưu lạnh lùng tiếp tục nói.
“Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết về vấn đề thứ ba. Anh nói tôi hãm hại cấp dưới, chuyện này anh đã xác nhận chưa?”
Diệp Nhiễm Y mặt tái xanh, cúi gầm mặt không dám ngước đầu lên không hề giống với bộ dạng kiêu ngạo ban nãy ra oai trước mặt cô. Nhưng Diệp Vô Ưu không để cô ta vào mắt mà nhìn thẳng về phía Phó Bắc Đình khiến anh ta sợ hãi mà rụt cổ lại. Cô nói tiếp càng về sau cô càng không nhịn được mà tức giận nói lớn.
“Người đó hiện tại đã bị lập hồ sơ điều tra vì sử dụng quy tắc ngầm. Còn về tập đoàn Diệp thị, tôi tin rằng mọi người ở đây đều biết đến mẹ tôi, Diệp Tâm Đồng. Mà tập đoàn Diệp thị đều là do mẹ tôi một tay xây dựng. Chẳng lẽ tôi phải đem công ty của mẹ tôi đưa tay nhường cho con gái của kẻ tiểu tam mới tính là nhân nghĩa hay sao? Cuối cùng thì tất cả những việc mà anh nói, có việc nào là tôi bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu không?”
Lúc này đột nhiên có người lên tiếng.
“Tôi có thể chứng minh tập đoàn Diệp thị thực sự là do bà Diệp Tâm Đồng sáng lập. Năm xưa bà ấy là một nữ doanh nhân có tiếng ở Nam Thành.
Lại thêm một người lên tiếng đồng tình với người kia.
“Đúng vậy! Bây giờ phong thái của đại tiểu thư Diệp gia làm tôi nghĩ đến mẹ cô ấy. Năm xưa, bà ấy là người tình trong mơ của rất nhiều người. Chỉ tiếc bị Diệp Sở Sinh, con cóc ghẻ đó nhặt được lợi.”
Phó Bắc Đình nghe người khác nói mà mặt mày càng lúc càng đen cũng giống như Diệp Nhiễm Y cúi đầu chẳng dám nhìn ai.
Nói ra hết những buồn bực trong lòng, Diệp Vô Ưu cũng cảm thấy thoải mái hơn nhưng lại trỗi dậy một nỗi buồn. Cô không thể hiện ra ngoài mà lạnh lùng nhìn Phó Bắc Đình hỏi.
“Anh còn muốn biết chuyện gì nữa không? Nếu có tôi sẽ nói cho anh biết.”
Phó Bắc Đình tuyệt nhiên không trả lời chỉ cúi gầm mặt, bây giờ anh ta biết mình mà thôi thêm điều gì thì chỉ là sai càng thêm sai mà thôi. Mà anh ta cũng đã biết nhưng gì mình nghe được từ Diệp Nhiễm Y chưa chắc đã là sự thật. Vậy nên anh ta cũng đang rất tức giận.
Lục Lệ Hành cảm nhận được tâm trạng của Diệp Vô Ưu không tốt. Anh ôm lấy vai cô mà siết chặt, rồi lạnh lùng hạ lệnh xuống.
“Đưa hai người này ném ra khỏi đây cho tôi. Từ nay về sau, không được bước vào sản nghiệp của Lục thị một bước. Phong sát Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y toàn thành, nếu có công ty nào dám hợp tác với Phó thị đồng nghĩa với việc muốn đối đầu với tôi cùng Lục thị.”
Mặt mày Diệp Nhiễm Y hết trắng sang xanh rồi lại tím. Xong rồi, kết thúc thật rồi, cô ta không chỉ không lấy được lòng của Lục Lệ Hành, bây giờ cả Phó Bắc Đình người che chở cho cô ta nhất cũng đã thấy được bộ mặt thật của cô ta. Mà hình tượng nữ thần cô ta xây dựng bấy lâu nay cũng sụp đổ. Cô ta không thể tồn tại ở trong giới thượng lưu được nữa. Hơn nữa khi nghe Lục Lệ Hành phong sát cô ta, cô ta hoảng sợ đến tột cùng muốn nắm lấy Phó Bắc Đình như cọng rơm cứu mạng nhưng lại bị anh ta hất tay ra.
Rất nhanh nhân viên bảo an bước vào và kéo Phó Bắc Đình cùng Diệp Nhiễm Y ra khỏi hội trường, đến khi ra ngoài cửa thì hất hai người họ ra. Diệp Nhiễm Y bị hất mạnh suýt ngã chịp kịp đứng vững thì đã bị Phó Bắc Đình mặt mày dữ tợn dùng một tay bóp lấy cổ cô ta sức lực không hề nhỏ mà gắng từng chữ trong cổ họng.
“Diệp Nhiễm Y sao cô lại lừa tôi?”
Đây là lần thứ hai Diệp Nhiễm Y bị người khác bóp cổ. Nhưng lần này cô ta càng khó khăn chật vật hơn, cổ họng bị bóp nghẹn không thở nổi liên tục lắc đầu. Vẻ mặt đau đớn cố gắng dùng giọng yếu ớt nhất nói ra từng chữ.
“Anh Bắc Đình, em không có”
Giờ đây từng lời từng chữ Diệp Nhiễm Y nói ra, Phó Bắc Đình đều không thể tin được nữa. Cho dù cô ta dùng vẻ mặt đáng thương nhất để lấy lòng thương sót của anh ta cũng vô ích. Mà đến bây giờ anh ta mới phát hiện, vẻ mặt yếu ớt này của cô ta thật giả tạo. Tức giận cùng thật vọng nói với cô ta.
“Tôi thực sự đã nhìn lầm cô rồi.”
Nói xong, Phó Bắc Đình hất mạnh Diệp Nhiễm Y ra rồi quay người bỏ đi. Bị xô mạnh Diệp Nhiễm Y liền loạng choạng rồi ngã xuống đất, dương đôi mắt nhìn theo bóng lưng của Phó Bắc Đình. Không còn sự che chở của anh ta, Diệp Nhiễm Y chỉ đành tự mình đứng dậy gọi điện cho tài xế gia đình để chở cô ta về nhà.
Kết thục trận náo loại vừa rồi, tưởng là sẽ không còn ai nói gì đến cuộc hôn nhân của Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu. Nhưng vẫn còn có người thắc mắc hỏi hai người.
“Tôi muốn hỏi. Dù Diệp Vô Ưu tiểu thư là đại tiểu thư Diệp gia nhưng so sách vị thế với nhà họ Lục thì vẫn không đủ để sánh ngang. Vậy dựa vào đâu cô lại nghĩ là cô xứng với Lục tổng?”
Diệp Vô Ưu nhìn về phía người vừa hỏi rồi lại nhìn sang Lục Lệ Hành bình tĩnh trả lời.
“Nếu thân phận đại tiểu thư Diệp gia không đủ, vậy thân phân người sáng lập của tập đoàn H&U có đủ không?”
Người kia không tin hỏi lại.
“Cô nói cô là nữ tổng của tập đoàn H&U nằm trong top hàng đầu thế giới được mọi người xưng tụng là Nữ Thần Kinh Doanh đó sao?”
Diệp Vô Ưu khiêm tốn nói tiếp.
“Tôi không dám nhận mình là nữ thần. Nhưng tôi quả thật là nữ tổng của H&U, ở đây có lẽ có vài người đã gặp qua tôi, bọn họ có thể chứng minh thân phận của tôi.”
Một người khác đứng ra nói giúp Diệp Vô Ưu.
“Tôi có thể chứng minh những lời nói của cô ấy là thật. Tôi may mắn được hợp tác với Diệp tổng đây vài lần. Phải nói cô ấy là một nữ cường nhân không thua gì cánh đàn ông chúng ta. Trong lòng tôi rất khâm phục cô ấy.”
Một người khác nữa cũng đứng ra.
“Tôi cũng có thể chứng minh. Ban đầu gặp cô ấy ở đây tôi tưởng rằng cô ấy được mời dự với tư cách là tổng tài H&U, vậy nên tôi còn định giữ bí mật. Chỉ là không ngờ cô ấy lại tới dự với tư cách là phu nhân nhà họ Lục. Lục tổng quả thật rất may mắn khi có thể cưới được cô ấy.”
Được hâm mộ, Lục Lệ Hành cũng lấy làm kiêu ngạo dịu dàng nhìn Diệp Vô Ưu.
“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy mình thật may mắn khi có thể cưới được Ưu Ưu. Chúng tôi đang chuẩn bị lễ cưới. Hy vọng mọi người có thể tới chung vui và chúc phúc cho chúng tôi.”
Hai người vừa đứng ra nói giúp cho Diệp Vô Ưu cũng là tổng tài của tập đoàn có tiếng thuộc hàng top. Với lời xác thực của hai người họ thì chuyện cô là nữ tổng của tập đoàn H&U là hoàn toàn chính xác. Vậy nên chẳng còn ai nghi ngờ. Mọi người đều vui vẻ cười đáp.
“Chúng tôi nhất định sẽ đến dự.”
“Tôi sẽ chờ thiệp mời hỉ sự của Lục tổng và Diệp tổng đây.”
“Nào! Tôi mời hai người một ly.”
“Chúc hai vị bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Tiếng chúc mừng lần lượt vang lên khiến Lục Lệ Hành vui vẻ cũng nâng ly uống cạn với bọn họ. Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng cúi đầu với hai người vừa lên tiếng giúp cô xem như lời cảm ơn và họ cũng cúi đầu đáp lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]