Tình hình có vẻ căng thẳng khi cả hai người đàn ông không ai chịu nhường ai cả. Diệp Nhiễm Y nghe được cả bản thân cô ta cũng sẽ bị đuổi đi thì cũng tái mặt nhưng như vậy lại đúng ý của cô ta. Cho dù cô ta có bị đuổi khỏi buổi ngày hôm nay thì sang hôm sau cô ta cũng có thể nói là lỗi của Diệp Vô Ưu nên cô ta mới bị đuổi ra ngoài. Vậy nên cô ta cố gắng kéo Phó Bắc Đình cùng đi với cô ta. Thế nhưng mọi nỗi lực đều là uổng phí.
Diệp Vô Ưu không muốn danh tiếng của Lục gia bị bôi nhọ nên chắc chắn cô sẽ không để Phó Bắc Đình bị đuổi đi một cách dễ dàng như vậy được. Cô nắm lấy áo của Lục Lệ Hành kéo anh lùi lại. Lại dùng ánh mắt thách thức nhìn Phó Bắc Đình.
“Cứ để anh ta nói. Tôi lại rất muốn biết bộ mặt thật của mình là gì?”
Đối với một người đàn ông, khi bị thách thức đương nhiên sự hiếu chiến của anh ta sẽ nổi lên. Vẻ mặt của Phó Bắc Đình khinh thường nhìn Diệp Vô Ưu bắt đầu nói từng chuyện một.
“Được! Vậy tôi sẽ để cho tất cả mọi người biết những chuyện xấu xa mà cô đã làm. Từng việc từng việc một nói ra hết tất cả”
Diệp Nhiễm Y đứng cạnh nghe mà toát hết mồ hôi hột, đưa tay định ngăn cản Phó Bắc Đình kéo anh ta rời đi nhưng chẳng có tác dụng. Mà anh ta thì lại đang tỏ vẻ rất hiên ngang nói ta cho tất cả mọi người đều có thể nghe được.
“Đầu tiên, khi cô từ chức ở Phó thị cô đã lợi dụng chức vị phá hoại hợp tác giữa Lục thị và Phó thị của tôi.”
Chuyện này khi Diệp Vô Ưu phát hiện ra Lục Lệ Hành là tổng tài của Lục thị cô cũng đã đoán ra được là anh đang trút giận giúp cô. Nhưng cô cũng không ngăn cản, bởi nếu Phó Bắc Đình có khả năng thì sẽ khôi phục được sự hợp tác với Lục thị. Chỉ đáng tiếc là anh ta lại vô dụng chỉ chăm chăm đổ lỗi cho người khác. Cô bình tĩnh hỏi anh ta.
“Còn gì nữa không?”
Phó Bắc Đình tiếp tục nói càng nói càng hăng.
“Không chỉ như vậy. Cô còn vì ghen tị với Nhiễm Y, đánh cắp bản thảo thiết kế của em ấy. Đến bây giờ vẫn còn vu khống em ấy trên truyền thông rằng em ấy đạo nhái khiến Nhiễm Y bị bạo lực mạng.
Nghe Phó Bắc Đình nhắc đến chuyện này, mặt Diệp Nhiễm Y liền tái xanh, giọng run rẩy nắm lấy áo của anh ta muốn ngăn anh ta lại.
“Anh Bắc Đình, đừng nói nữa.
Thế nhưng Phó Bắc Đình lại hiểu lầm rằng cô ta đang sợ hãi kìm nén sự tủi nhục, mà không biết cô ta đang sợ chuyện khác. Phó Bắc Đình đang có khí thế cộng thêm biểu cảm của Diệp Nhiễm Y như tiếp thêm động lực cho anh ta liền quay sang an ủi cô ta.
“Anh nhất định phải nói ra. Nếu không sau này cô ta lại tiếp tục bắt nạt em thì phải làm sao?”
Khi nghe Phó Bắc Đình nhắc đến chuyện sao chép thiết kế, Diệp Vô Ưu chỉ nhếch miệng cười. Biểu cảm trên gương mặt cô lại không hề thay đổi bình tĩnh đến lạ thường khiến anh ta cảm thấy rất kì lạ. Cô thản nhiên hỏi.
“Anh còn gì muốn nói nữa không? Nói ra hết một lần luôn đi.”
Không hiểu vì sao Phó Bắc Đình thấy biểu cảm này của Diệp Vô Ưu lại rất tức giận nói tiếp.
“Vẫn còn. Cô âm mưu hãm hại nhân viên, cướp lấy tập đoàn Diệp thị đuổi bố cô và Nhiễm Y ra khỏi tập đoàn.”
Anh ta không thể kiềm chế được nữa tức giận chỉ tay vào mặt Diệp Vô Ưu mà quát lớn.
“Loại người như cô, bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu. Cô xứng đáng làm con dâu nhà họ Lục hay sao?”
Mọi người trong hội trường ít nhiều cũng có nghe qua lời đồn về Diệp Vô Ưu cũng như nội bộ của tập đoàn Diệp thị nhưng sự thật là như thế nào thì không ai biết. Vậy nên khi nghe từng lời từng câu của Phó Bắc Đình, cũng không thể tránh khỏi một trận bàn tán.
“Hóa ra có nhiều bí mật như vậy.”
“Thì ra Diệp gia đại tiểu thư lại có nhiều thủ đoạn ác độc như vậy. Thực sự không xứng đáng làm con dâu Lục gia.”
...
Diệp Vô Ưu nhìn Phó Bắc Đình, có lẽ anh ta đã nói hết những lời mình muốn nói. Cô liền nhếch miệng cười vô tay khen ngợi nhưng dáng vẻ cùng lời nói của cô không giống như đang khen anh ta mà giống như đang mỉa mai anh ta hơn.
“Nói hay lắm! Vậy thì bây giờ tôi sẽ trả lời cho anh biết, tôi, một người bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu sao lại có thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lục.”
Lúc này Lục Lệ Hành có hơi lo lắng nhìn sang Diệp Vô Ưu. Anh hiểu một khi cô nói rõ toàn bộ sự việc thì chẳng khác nào cô tự mình rạch vết thương của bản thân. Anh nắm lấy hai vai cô, an ủi cô muốn kết thúc chuyện này.
“Được rồi! Em không cần phải giải thích. Cứ để bọn họ cút ra ngoài là được.”
Nhưng Diệp Vô Ưu lại vội lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh nói.
“Không được! Họ bôi nhọ em thì được nhưng họ muốn nhân cơ hội để làm hỏng danh tiếng của Lục gia. Chuyện này tuyệt đối không thể được.
Diệp Vô Ưu cũng hiểu một khi nói ra toàn bộ sự thật thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy khó chịu nhưng cô không thể để Lục gia bị liên lụy. Vậy nên dù có đau khổ đến mức nào, cô cũng phải cắn răng chịu mà nói ra. Cô quay sang nhìn những người khác trong hội trường nói to để mọi người nghe thấy.
“Mọi người cũng đã nghe thấy Phó tiên sinh đây đã nêu ra ba vấn đề. Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết toàn bộ sự thật những vấn đề này.”
Rồi quay sang nhìn Phó Bắc Đình nói tiếp.
“Vấn đề đầu tiên, chuyện hợp tác của Lục thị và Phó thị. Tôi khẳng định lại một lần cuối, tôi chưa bao giờ lợi dụng chức vụ hay quan hệ của mình để ảnh hưởng hay phá hoại chuyện này cả. Về việc này, Lệ Hành có thể chứng minh.”
Vẻ mặt của Phó Bắc Đình không tin, nhếch miệng cười nói.
“Lục Lệ Hành là chồng của cô. Tất nhiên anh ta sẽ đứng về phía cô.”
Nghe câu này của Phó Bắc Đình, Diệp Vô Ưu lại nhếch miệng cười mỉa mai ngược lại anh ta.
“Đúng vậy! Anh ấy là chồng tôi, đương nhiên sẽ đứng về phía của tôi. Còn anh thì sao? Khi anh còn là chồng chưa cưới của tôi nhưng chưa bao giờ tin tôi, lại luôn bảo vệ em gái của tôi. Thậm chí vào ngày đính hôn còn suýt khiến tôi chết đuối trong hồ nước. Hôm nay lại lấy cớ làm việc chính nghĩ để sỉ nhục tôi thay cho em gái tôi. Phó Bắc Đình, người anh yêu luôn là Diệp Nhiễm Y phải không?”
Càng nghe Diệp Vô Ưu nói, vẻ mặt của Phó Bắc Đình càng xấu đi, trên mặt có thể thấy rõ hai chữ ‘chột dạ liền rút tay mình khỏi tay của Diệp Nhiễm Y. Giọng ấp úng nói.
“Cô.....đừng đánh trống lảng.”
Thấy anh ta có vẻ chột dạ, Diệp Vô Ưu cũng khinh thường, vẻ mặt giống như chiều theo nguyện vọng của Phó Bắc Đình mà không nói tiếp chuyện anh ta bỏ rơi cô chết đuối trong hồ ngày đó. Cô nói tiếp.
“Được! Vậy chúng ta sẽ nói về vấn đề thứ hai. Anh nghĩ tôi đánh cắp bản thảo thiết kế của Diệp Nhiễm Y, vu khống cô ta sao chép trên mạng đúng không?”
Sắc mặt của Diệp Nhiễm Y trắng bệch, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc, muốn kết thúc tranh luận nhưng cô ta vẫn không bỏ được tật xấu muốn hất nước bẩn vào người Diệp Vô Ưu nên yếu ớt cầu xin.
“Chị! Em xin chị đừng nói nữa. Tất cả đều là lỗi của em.”
Nhìn dáng vẻ này của cô ta, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ Diệp Vô Ưu đã đe dọa cô ta nên cô ta mới sợ cô như vậy. Nhưng điều mà không ai nghĩ đến sự thật của chuyện này có thể gây trấn động.
Diệp Vô Ưu mạnh mẽ phản bác lại lời cầu xin của Diệp Nhiễm Y nói tiếp.
“Không được! Tất cả mọi người đều được quyền biết sự thật.”
Rồi dõng dạc nói với những người có mặt trong hội trường.
“Có lẽ mọi người đã biết, em gái tôi là người đã đoạt giải ba của giải Green Dot năm ngoái rồi có phải không?”
Rồi lại nhìn sang Phó Bắc Đình.
“Và anh nói rằng tôi đã đánh cắp bản thảo thiết kế của cô ta. Nhưng mà anh lại không biết, tôi chính là người đoạt giải nhất cùng mùa giải với cô ta. Anh nghĩ rằng tôi, một người đoạt giải nhất lại phải ghen tị đi sao chép của người đoạt giải ba sao?”
“Cái gì?”
Phó Bắc Đình kinh ngạc không thể tin nhìn vào Diệp Vô Ưu. Còn Diệp Nhiễm Y thì gần như không thể đứng vững được nữa, hơi thở cũng trở nên khó khăn giống như có ai đó bóp nghẹt cổ họng cô ta.
Nhận được thông tin trấn động, những người khác đều xôn xao bàn tán.
“Trời ơi! Diệp Vô Ưu không ngờ lại giành được giải nhất giải Green Dot”
“Không hổ là vợ của Lục tổng”
“Giải thưởng này có khó giành lắm không?”
“Đây chính là giải Oscar giới thiết kế đó. Anh nghĩ sao?”
“Đừng nói nữa. Chúng ta nghe tiếp”
Tình thế bị lật ngược đương nhiên mọi người đều muốn hóng chuyện.
Phó Bắc Đình nghi ngờ nhìn Diệp Vô Ưu cho rằng cô đang giả mạo.
“Cô nói rằng cô là người đoạt giải nhất. Có gì để chứng minh?”
Diệp Vô Ưu bình tĩnh đáp lại.
“Hôm nay có rất nhiều phóng viên truyền thông đến. Nếu tôi nói dối, nhất định sẽ bị lộ tẩy.”
Không dừng lại, Diệp Vô Ưu tiếp tục giáng xuống một đòn nặng nề cho cả Diệp Nhiễm Y lần Phó Bắc Đình.
“Không chỉ vậy. Bản thiết kế dự thi của cô ta cũng chỉ là bán thành phẩm của tôi để trong studio bị cô ta lấy mất đem đi thi.
Cô lại nhìn sang đám đông.
“Về chuyện này, tôi nghĩ mọi người những ai nằm trong giới thiết kế đều có thể nhìn ra, bản thiết kế đó không được hoàn chỉnh. Mà thành phẩm hoàn chỉnh tôi đã đưa cho Lệ Hành công bố giúp tôi rồi. Tôi tin là mọi người đều đã thấy bài đăng đó.
Khi nhìn sang Lục Lệ Hành, ánh mắt cùng giọng nói của cô trở nên dịu dàng, khác hẳn lúc đối mặt với Phó Bắc Đình. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta nói tiếp.
“Vậy nên điều này cũng đã chứng minh rằng chuyện Lục thị hủy bỏ hợp tác với Phó thị là vì Phó thị đã hợp tác với nhà thiết kế bẩn chứ không hề có liên quan gì đến tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]