Tình hình có vẻ căng thẳng khi cả hai người đàn ông không ai chịu nhường ai cả. Diệp Nhiễm Y nghe được cả bản thân cô ta cũng sẽ bị đuổi đi thì cũng tái mặt nhưng như vậy lại đúng ý của cô ta. Cho dù cô ta có bị đuổi khỏi buổi ngày hôm nay thì sang hôm sau cô ta cũng có thể nói là lỗi của Diệp Vô Ưu nên cô ta mới bị đuổi ra ngoài. Vậy nên cô ta cố gắng kéo Phó Bắc Đình cùng đi với cô ta. Thế nhưng mọi nỗi lực đều là uổng phí.
Diệp Vô Ưu không muốn danh tiếng của Lục gia bị bôi nhọ nên chắc chắn cô sẽ không để Phó Bắc Đình bị đuổi đi một cách dễ dàng như vậy được. Cô nắm lấy áo của Lục Lệ Hành kéo anh lùi lại. Lại dùng ánh mắt thách thức nhìn Phó Bắc Đình.
“Cứ để anh ta nói. Tôi lại rất muốn biết bộ mặt thật của mình là gì?”
Đối với một người đàn ông, khi bị thách thức đương nhiên sự hiếu chiến của anh ta sẽ nổi lên. Vẻ mặt của Phó Bắc Đình khinh thường nhìn Diệp Vô Ưu bắt đầu nói từng chuyện một.
“Được! Vậy tôi sẽ để cho tất cả mọi người biết những chuyện xấu xa mà cô đã làm. Từng việc từng việc một nói ra hết tất cả”
Diệp Nhiễm Y đứng cạnh nghe mà toát hết mồ hôi hột, đưa tay định ngăn cản Phó Bắc Đình kéo anh ta rời đi nhưng chẳng có tác dụng. Mà anh ta thì lại đang tỏ vẻ rất hiên ngang nói ta cho tất cả mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-minh-lo/3722648/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.