Diệp Vô Ưu nghe Lục Lệ Hành nói mà ngạc nhiên nhìn anh, gương mặt cô đã đỏ giờ còn đỏ hơn. Ông Lục cũng nghe thấy lời khẳng định của anh thì mới yên tâm.
“Được! Được! Nào chúng ta cũng uống một ly đi.”
Ông cười tươi tắn cầm lấy ly, cả Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu cũng cầm ly của mình lên rồi chạm nhẹ vào ly của ông. Sau đó cả ba người cùng uống và cùng ăn. Ăn được một lúc thì ông nhìn hai người nói.
“Hai đứa cứ tiếp tục ăn đi. Ông phải về đây.”
Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu cùng đứng dậy định tiễn ông nhưng ông lại ra hiệu dừng lại. Anh và cô liền hiểu nên cũng không tiễn nữa mà chỉ đưa ông ra cửa. Chờ ông đi rồi cô mới vội nói.
“Lệ Hành, bữa ăn hôm nay hết bao nhiêu tiền? Một lát nữa em sẽ chuyển tiền cho anh, còn nữa bộ đồ này của anh cũng nhanh trả lại di. Chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình không cần phải để ý lời nói của người khác đâu.”
Hình như Diệp Vô Ưu mới nói sai điều gì đó mà Lục Lệ Hành cười rất vui vẻ. Lại nhìn vẻ mặt lo lắng của cô mà nói để cô yên tâm.
“Anh vẫn đủ khả năng để mời em ăn một bữa. Còn bộ đồ là được đặt may riêng, một khi đã bán ra rồi thì không thể hoàn trả lại đâu.”
Nói xong, anh lại cười rồi về ngồi lại chỗ, cô cũng theo sau. Không hiểu sao mà cô không hề nghi ngờ lời nói của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-minh-lo/3698899/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.