Sở Du dường như không có bất kì sự phản kháng nào, con người tựa như con búp bê sứ vô hồn mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Trên đường trở về, không khí trong xe im lặng lạ thường, Hoắc Dịch Thành có chút lạ lẫm với dáng vẻ lúc này của cô, sự phản kháng, càn quấy biến đi đâu mất, chỉ còn lại nỗi cô tịch ánh lên từ sâu trong ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Sở Du ngồi im một góc, hai bàn tay đan vào nhau, Hoắc Dịch Thành trong lòng khó chịu vô cùng, từng giây cô im lặng như muốn bóp chết trái tim anh, cảm giác gần ngay trước mắt mà lại không thể chạm tới, nó giống như ngàn vạn đốm lửa từng chút từng chút một thiêu đốt con người anh. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở Huyền Lâu bảo, Hoắc Dịch Thành xuống xe, vừa định bế cô vào trong liền bị cô từ chối, ngữ khí lạnh băng.
''Tôi tự đi được!''
Cánh tay đưa ra vội sững lại giữa không trung, cô bước từng bước vào bên trong, bóng lưng cô độc cùng bi thương càng khiến anh thương xót. Sở Du trở về liền tự nhốt mình trong phòng cả ngày, Á Lan quản gia nhiều lần gõ cửa mang cháo cho cô đều bị từ chối, mặc dù lo lắng bà cũng chỉ biết báo cho Hoắc Dịch Thành, mong anh có thể khuyên nhủ cô phần nào. Sở Du nằm trong phòng, bàn tay đặt lên bụng, cảm nhận một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày, đôi mắt long lanh nhìn qua ô cửa bất chợt có chút gợn sóng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lech-cha-nuoi-con-yeu-nguoi/3229660/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.