Lát sau Đông Phương quay về, biểu tình có điểm cô đơn.
Trần Tiêu nhảy lên bàn, dùng móng vuốt nhẹ nhàng đụng vào Đông Phương, muốn an ủi hắn, nhưng biểu tình cô đơn trên mặt Đông Phương chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền khôi phục thái độ bình thường. Hắn ngậm đũa nhìn thức ăn trước mặt, nói với Trần Tiêu
“Chỉ tiếc bàn thức ăn ngon này.
“Hôm nay không ai ăn cùng ta, ngươi ăn cùng ta đi.”
Nói xong hắn còn trịnh trọng đặt một bộ bát đũa trước mặt Trần Tiêu, còn không quên rót đầy chén rượu.
Nếu như lúc này có người khác ở đây thấy hắn nói chuyện cùng mèo nhất định sẽ nghĩ hắn không bình thường. Nhưng Trần Tiêu đối với loại hành động này của Đông Phương là tập mãi thành quen.
Đông Phương liền uống một hớp rượu, vừa nhấc lông mày, nói với Trần Tiêu một chuyện không ngờ được.
“Kỳ thực hôm qua ta thất nghiệp.”
Trần Tiêu sửng sốt chốc lát, hắn nhìn ra thần sắc thất thường của Đông Phương, không nghĩ tới sự tình nghiêm trọng như vậy.
Đông Phương nói tiếp
“Lúc trước ta cùng ngừoi nhà xích mích vì ta là đồng chí. Cha ta cùng chị ta đều không chấp nhận. Trong mắt bọn họ ta là đứa đại nghịch bất đạo.”
Hắn vừa nói vừa gắp thức ăn, cảm giác như đang thuật lại một chuyện không hề liên quan đến hắn
“Lúc mới bắt đầu, bọn họ nghĩ ta không sống nổi bên ngoài, chắc chắn ta sẽ trở về nhà nên để mặc cho ta ở ngoài.”
Nói tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872324/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.