Không biết có phải do những lời xui xẻo của Mã Vĩ Biện hay không, buổi tối lúc ngủ, Trần Tiêu liền nghe dưới lầu có tiếng mèo đang gọi
“Meo”
Một con mèo đang gọi
“Meo nha ”
Quần mèo đáp lại
“Meo nha nha”
Âm thanh tan nát cõi lòng.
Ngay sau đó, từng tiếng thê lương, bi tráng, bao hàm tình ý kêu lên liên tục.
Quả nhiên là mùa xuân đến a! Tại sao trước đây mình lại không chú ý? Trần Tiêu bò lên giường chuẩn bị ngủ. Nằm úp sắp một hồi thì thấy buồn tiểu, bò lên nhà vệ sinh hai lần lại chỉ tè một ít.
Đông Phương nhìn hắn dằn vặt, ý vị thâm trường liếc nhìn hắn, sau đó cảm khái một câu
“Đối với người, một năm kế sách ở chỗ xuân, đối với mèo, một năm kế sách ở chỗ gọi xuân”
Sau đó hắn dùng tay kẹp cổ Trần Tiêu lại, đe doạ nói
“Tiểu tử, ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta.”
Trần Tiêu lườm hắn một cái, ngươi sao lại so sánh ta với động vật? Ta sao có thể không khống chế được chính mình?
“Được rồi, ngủ đi.”
Đông Phương nghiêng người tắt đèn.
Trần Tiêu nằm bên cạnh hắn, cố gắng loại bỏ các loại tạp niệm trong lòng. Buồn ngủ kéo tới, từng chút từng chút câu người đi xa.
Trần Tiêu bắt đầu nằm mơ, mơ đến đang ngồi trên du thuyền của mình, thuyền ở trên biển, hơi mặn theo gió biển thổi vào, thích ý vô hạn. Sóng biển từng làn từng làn nhộn nhạo, mang cho hắn cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-lai-thi-mieu/1872323/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.