Buổi tối, Ôn Tịnh gọi điện cho tôi.
“Tú Nghiên, hôm nay thực sự xin lỗi chị, vì em mà mọi người chưa được chơi thoải mái.” Giọng nói của cô ấy đầy vẻ áy náy và có chút mất tinh thần khiến tôi không thể nhẫn tâm trách móc được.
“Em đừng nói vậy, chị cảm thấy rất vui.” Tôi cố gắng an ủi cô ấy.
Giọng nói của Ôn Tịnh có chút ngập ngừng, do dự: “Tú Nghiên, có thể em… thực sự sẽ đi Thâm Quyển.”
Tôi vô cùng kinh ngạc. “Em đã nghĩ kĩ chưa?”
Ôn Tịnh im lặng, không trả lời.
Hồi lâu sau, tôi mới thì thầm hỏi: “Là vì anh chàng họ Cao đó phải không?”
Ở đầu máy bên kia, Ôn Tịnh trầm mặc một lát rồi mới nói: “Không hoàn toàn vì anh ấy, chỉ là em muốn thay đổi môi trường sống, gần đây trong lòng em cảm thấy rất phiền muộn.”
“Em và A Hải… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi mơ hồ cảm thấy Ôn Tịnh gọi cho tôi cú điện thoại này là muốn tâm sự điều gì.
Quả nhiên, Ôn Tịnh thở dài, nói: “Lần trước vì chuyện công việc của anh ấy mà bố em đã rất tức giận. Mấy lần bố đã nói rõ rằng sẽ để A Hải tới công ty của ông làm việc, tương lai… công ty này chắc chắn sẽ là của anh ấy. Không ngờ A Hải ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, mà tự đi tìm việc.”
“Cậu ấy cũng chỉ muốn được va vấp, rèn giũa thêm thôi.” Tôi tiện miệng nói, thôi thì đóng vai trò người hòa giải vậy.
“Em cũng nói với bố em như vậy, cứ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-kiep-truoc-no-kiep-nay/75560/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.