Ngồi trong chăn ấm để nói chuyện điện thoại với người khác là một việc mà tôi thích vô cùng. Sau khi cơm no rượu say và tắm gội, cơ thể được thả lỏng, đầu óc cũng không cần căng ra cảnh giác hay phòng bị như lúc đi làm, cho nên lúc này, cho dù người gọi điện đến là Chung Tuấn Hải thì tôi cũng cố gắng kéo dài tâm trạng đó mà không cao giọng hay nói những lời hùng hổ dọa người...
Chuyện không vui ở khách sạn sớm đã tan thành mây khói. Từ khi trưởng thành, đây chính là sở trường của tôi, có thể tự điều chỉnh tâm lý của mình, không ấu trĩ để mọi chuyện cứ canh cánh trong lòng, cái này đại khái người ta hay nói là EQ cao!
Tôi gấp sách lại, ngón tay di di trên bìa, mặc cho thời gian cứ thế trôi.
“Cậu có ở nhà không?” Chung Tuấn Hải hỏi, xung quanh cậu ta không có tiếng ồn ào, huyên náo nên tôi đoán cậu ta cũng đã về nhà rồi.
“Ừ, còn cậu? Cũng về nhà rồi à?” Đêm khuya vắng lặng, giọng nói của tôi tự nhiên trầm xuống, dịu dàng.
“Chưa, bọn họ đi hát karaoke, đó không phải sở trường của tớ, cho nên đi ra ngoài hít thở một lát.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã mười một giờ rồi, cậu ta cũng thật vất vả.
“Cậu không uống rượu nữa đấy chứ?” Tôi hỏi thăm dò, trong điện thoại, giọng nói của cậu ta có chút khàn khàn, không giống bình thường lắm.
Chung Tuấn Hải cười cười, nói: “Say rồi mà tớ còn nhớ gọi điện thoại cho cậu sao? Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-kiep-truoc-no-kiep-nay/1823820/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.