Bãi bể nương dâu, nháy mắt, sáu vạn năm đã qua.
Thiên Khải nửa nằm nửa ngồi, mí mắt khép hờ, hồi tưởng lại mấy năm từ lúc mình thức tỉnh tới nay, không khỏi cảm thán, thực sự quá không thú vị.
Thần giới phong bế, truyền thuyết về chư thần truyền lưu khắp hai giới tiên yêu, thời đại quá xa xôi, thật thật giả giả, hư thực khó phân biệt.
Thiên Khải không nhớ rõ mình thức tỉnh khi nào, thân thể tái tạo lại cũng không khác mấy trước khi tiêu tán, đều là quang cảnh trong nháy mắt. Nhưng cảnh đời đổi dời, Thần giới, chư thần đều đã khó tìm được tung tích, việc duy nhất đáng mừng chính là Tử Hàm vẫn còn bên mình.
Đáng tiếc thời gian hai người thức tỉnh quá gần nhau, Tử Hàm cũng không biết, người nọ hiện giờ đang ở nơi đâu.
Hiện tam giới yên ổn, Thiên Khải không chỉ một lần hoài nghi, Bạch Quyết liệu có như lời Tổ thần nói, lấy thân ứng kiếp rồi không?
“Tảng băng thối, nếu huynh dám gạt ta, bản tôn nhất định cho huynh đẹp mặt!”
Tử Hàm bĩu môi, thần tôn suốt ngày nói xấu Bạch Quyết thần tôn, cái gì mà “Nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”, “Bản tôn nhất định phải đem hắn nghiền xương thành tro mới giải nỗi hận trong lòng”,… Kết quả đến khi mình lanh mồm lanh miệng hùa theo vài câu lại bị mắng xối xả, thật quá đáng.
Thời gian dài lâu, Thiên Khải đôi khi cũng sẽ nhớ đến một vài chuyện trước kia, hơn phân nửa là có liên quan đến Chủ thần Hỗn độn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-khoi-kiep-diet/2806534/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.