“Tịnh Uyên, hôm nay trong điện Trung Thiên, lúc huynh đứng ra trước mặt ta, ta đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, giống như cảnh tượng đó đã từng thực sự diễn ra trong quá khứ vô cùng vô cùng xa xôi vậy.”
Trăng lên đầu cành liễu, trong đình Tử Nguyệt, hai người mới vừa dùng cơm tối xong tay cầm tay thưởng thức ánh trăng. Tiểu tiên quân trẻ tuổi lơ đãng nghiêng lệch đầu cọ vai yêu quân bên cạnh, người kia thẳng lưng, không cố tình đón ý nói hùa, lại cũng hoàn toàn không bài xích hành vi đi quá giới hạn của hắn, khóe miệng mỉm cười, bộc lộ hoàn toàn tâm tình sung sướng.
“Ừm.”
Tịnh Uyên nhàn nhạt lên tiếng, lại nghe hắn nói tiếp: “Ngàn năm trước, ta tỉnh dậy ở Bắc Hải, trong đầu trống rỗng, không biết bao nhiêu năm tháng trong quá khứ đều quên hết, nhưng ta muốn tìm lại nó, vì thế tận tâm tu luyện, đến khi đạt tới cảnh giới thượng quân, mới rời khỏi Bắc Hải.”
Với tiên thần mà nói, thân thể phàm thai không quá quan trọng, cảnh ngộ và tu vi so với tuổi tác càng quan trọng hơn nhiều. Trong tam giới, không ai biết lai lịch của Bắc Hải thượng quân, chỉ biết hắn hiện thế ngàn năm, dáng vẻ thiếu niên, tâm tính thuần lương.
Tịnh Uyên tất nhiên đã cho người điều tra, nhưng cũng không có thể tra được nhiều hơn.
“Tu luyện từ lúc linh mạch sơ khai cho đến cấp bậc cao nhất của cảnh giới thượng quân, chỉ trong ngàn năm, ắt hẳn là vất vả lắm.” Nếu như căn cốt của Bạch Quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-khoi-kiep-diet/2806526/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.