Hàn Băng quay lại phủ sứ giả, thấy Hạ Mẫn đã tỉnh liền lại gần, ấn hắn nằm xuống. “Thái y nói ngươi không được cử động mạnh.”
Hạ Mẫn không nói gì.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu.
Hạ Mẫn hạ tầm mắt. “Ngươi nhìn ta chưa đủ sao?”
“Chưa đủ, vĩnh viễn không đủ. Ta phải nhìn ngươi, nhìn cho bằng chán thì thôi. Nhìn khi ngày mới bắt đầu, trước lúc ngủ cũng phải ngắm thật kĩ. Từ nhỏ đã ngắm, lớn lên vẫn ngắm. Và sẽ ngắm cho đến khi tim ngừng đập.”
Hạ Mẫn nhìn hắn một hồi. “Nếu ta không đáp ứng?”
“Ta sẽ bắt trói ngươi lại. Không cho ngươi đi đâu.”
“Như vậy ngươi sẽ chỉ có được thể xác ta.”
“Thể xác cũng được. Còn tốt hơn gấp vạn việc không có gì.”
“Ngươi thật ích kỉ.”
“Tình yêu vốn ích kỉ. Chỉ khi không yêu mới không ích kỉ.”
Phải hay không tình yêu là ích kỉ. Phải không một khi yêu con người sẽ muốn có được người kia dù thế nào đi nữa? Hắn thực sự không biết. Hàn Băng luôn như vậy, bên hắn như việc y sinh ra đã sớm dành cho hắn rồi. Hắn không cần tranh đoạt gì liền có được y. Phải vậy hay không mà hắn không nhận ra sự ích kỉ của mình.
“Còn việc yêu đơn phương thì sao?” Hắn lơ đễnh hỏi. “Này không phải là ích kỉ.”
“Sao ngươi dám chắc?” Y nhìn cười. “Chỉ là muốn, rất muốn nhưng không thể đạt được nên đành buông tay thôi.”
Hạ Mẫn nhìn đi chỗ khác. “Ngươi không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-hay-nghiet-cot-chi-mot-chu-ai/2486530/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.