Phiên ngoại: Bảo bảo hảo bảo bối. [1]
“Hạ Mẫn, cùng ta…” Hàn Băng nằm trên giường vươn tay ôm lấy người trong lòng vuốt ve.
“Không.” Hạ Mẫn dịch dịnh thân mình muốn tránh con sắc lang kia.
“Nhưng ta muốn.”
“Nhưng ta không muốn.”
Hàn Băng mất hứng bật dậy nhìn hắn chằm chằm. “Ngươi là làm sao? Sao một tuần nay luôn không cho ta làm là sao? Ta sao chịu được.”
“Kệ ngươi!”
“Không được. Ta muốn làm. Ta đã làm gì sai để bị ngươi cấm vận như vậy?”
“Ta không có hứng thú.”
“Hạ Mẫn!”
Hạ Mẫn cũng không chịu nổi nữa, bật người ngồi dậy. Đột nhiên trời đất một phen đảo lộn quay cuồng, tối sầm lại. Hắn đỡ lấy đầu, đợi cho cơn chóng mặt qua đi.
Nhận lấy sự khác lạ, y lo lắng lại gần, đưa tay bắt lấy tay hắn. “Ngươi sao vậy?”
“Ta chỉ là… một chút chóng mặt.”
“Đỡ chưa?”
Sau một hồi hắn gật đầu. “Ổn rồi.”
Hàn Băng nhìn bộ dáng xanh xao của hắn mà cũng không đòi hỏi nữa, nằm xuống phủ tay lên trán trầm trầm ngủ. Mới sáng sớm, vẫn chưa đến lúc thượng triều, phải tranh thủ ngủ một chút. Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hắn nằm xuống, giường khẽ “chi nha” một tiếng rồi có vẻ trở nên nhẹ hơn. Y mở mắt, thấy Hạ Mẫn không còn ngồi bên cạnh nữa. Quái lạ, là đi đâu? “Hạ Mẫn?” Y xỏ lại hài, đi ra bên ngoài.
Hạ Mẫn đang ở bên góc phòng làm gì đó. “Hạ Mẫn.” Y tiến lại, âm thanh nôn khan truyền đến càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-hay-nghiet-cot-chi-mot-chu-ai/2486414/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.