Hàn Băng biết mình đã làm hắn tức giận rồi, mặt dày ngồi lại trên giường. “Hạ Mẫn, ta xin lỗi.”
“Ngươi… Ư… cút.” Trán hắn đã đổ đầy mồ hôi hột.
“Ngươi đừng sinh khí. Ta biết lỗi rồi.” Y tiến lại muốn ôm hắn.
“Vì sao muốn giấu ta? Vì sao muốn đánh Nguyên quốc.” Hắn gằn giọng.
“Ngươi hiện tại không thích hợp. Ta không muốn đánh Nguyên quốc, ta đã hứa với ngươi rồi.”
“Nhưng ngươi đã thất hứa một lần.”
Cả hai người im lặng một lúc lâu. Lòng Hàn Băng như bị chạm đúng chỗ đau, liên tục nhói buốt. Lúc đó y bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy.
Hạ Mẫn cắn răng nhịn đau. Vừa nãy to tiếng một hồi khiến hài tử trong bụng biểu tình. Nhưng hắn cũng ý thức phần nào lời nói của mình làm y buồn mà nói. “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Hàn Băng nhìn hắn, thay vì đi ra thì kéo hắn vào trong lòng vuốt ve. “Ta xin lỗi, từ giờ ta sẽ không như vậy nữa. Trước ngươi bình tĩnh lại đã.”
Hạ Mẫn mệt mỏi nằm trong lòng y, cũng không đẩy y ra. Vừa rồi, nghe thấy chuyện Nguyên quốc, máu trong ngươi hắn đã muốn sôi lên sùng sục. Thần quốc cũng là quên hương hắn, Nguyên quốc cũng là quê hương hắn. Hắn thực không muốn thấy cảnh hai bên đánh qua lại lẫn nhau. “Hàn Băng, viết thư cho Hàn Lân.”
“Ân?”
“Hỏi hắn xem chuyện này rốt cuộc là sao. Ta không tin Hàn Lân không thể cản được Hạo Tuấn.”
“Được.” Hàn Băng lại gần bàn, nhanh chóng viết một lá thư, gài vào chân một con chim bồ câu. Y mở cửa sổ, thả chim bay đi.
“Được rồi, hiện tại ngươi muốn ăn chút gì không? Trưa nay quả thực ăn không nhiều.”
Hạ Mẫn gật đầu, thắt lưng đau, cả bụng co rút cứng nặng như một tảng đá khiến hắn không muốn ăn uống gì cả.
“Hạ Mẫn, ngươi ổn không?” Hàn Băng thấy hắn có biểu hiện lạ, lại gần đưa tay lên má hắn. Nhiệt từ má truyền vào tay bỗng chốc làm y giật mình. Thật nóng. Y đưa tay lên sờ trán hắn, nóng dọa người. “Ngươi sốt rồi. Không hay. Mau truyền Triệu thái y.”
Hạ Mẫn vội vàng bắt lấy tay y. “Không cần… tuyên thái y, ngươi kiếm khăn ẩm cho ta là được rồi.” Hắn đã sinh hai lần, biết tình huống này là sao. Nhưng hắn không muốn sinh, hài tử sinh non yếu ớt, còn chưa kể đây là song sinh. Hắn đã mất một đứa vì sinh non, hắn không muốn tiếp tục mất nữa.
Hàn Băng không muốn to tiếng với hắn. Tuy trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng làm theo.
————–
“Ngươi chắc là ổn không?” Hàn Băng lật lại chiếc khăn trên trán, hỏi lại câu hỏi một lần.
Hắn miễn cưỡng gật đầu. Bụng đau nhưng hắn vẫn chịu được, thỉnh thoảng mới phát ra vài tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Ta gọi triệu thái y nha.”
Hắn lắc đầu.
“Ngươi như vậy kiên trì là vì cái gì?”
Hắn không đáp, chuẩn ra là đau đến mức không thể đáp.
“Không được.” Y hướng ra ngoài hô lớn. “Truyền Triệu thái y.”
Hạ Mẫn thở hổn hển gắng sức ngồi dậy. “Ư… Ta đã nói… là không sao… mà.” hắn mở miệng ra chính là rên rỉ khiến Hàn Băng bị dọa sợ xanh mặt. “Ngươi như vậy còn bướng cái gì?”
“Ta… ta… A-” Hắn đột nhiên nhăn mặt cúi xuống đỡ thắt lưng. Có lẽ đau đớn lắm hắn mới kêu lên như vậy.
“Ngươi bình tĩnh, Triệu thái y sắp đến rồi.”
Hạ Mẫn ngước đôi mắt bị bao bọc bởi một lớp mồ hôi mỏng lên nhìn hắn. “Không…” Nói rồi hắn đỡ thắt lưng gắng sức đứng dậy, lần theo tường từng bước rời đi.
Hàn Băng đỡ hắn. “Ngươi đang định làm cái gì?”
Hắn chỉ lắc đầu, ngoan cố rời khỏi.
“Hạ Mẫn!” Y phát bực kéo hắn lại. “Ngươi như vậy là sao? Phải chăng đã sắp sinh rồi?”
Hạ Mẫn bị nói trúng mở to mắt nhìn y.
“Muôn tâu hoàng thượng, Triệu thái y cầu kiến.”
Hạ Mẫn nghe vậy tâm tư càng cuống quýt. Hắn rất sợ, sợ người kia nói điều hắn lo lắng là thực.
Hàn Băng giữ chặt tay hắn. “Mau vào.”
Triệu thái y thấy hai người đang đôi co bên góc tường cảm thấy vô cùng kì quái. Hạ Mẫn lại có vẻ vô cùng đau đớn.
“Mau, lại đây xem hắn.” Hàn Băng cuống lên gọi lão.
Triệu thái y tiến lại, Hạ Mẫn càng lùi xa. “Hạ Mẫn, ngươi như vậy là sao?” Hàn Băng mất kiên nhẫn giữ chặt hắn.
“Ta… không sao. Không sao.” Hắn ra sức lắc đầu.
Triệu thái y nhìn hắn mồ hôi túa ra quanh người làm y phục bết lại dính quanh cái bụng chuyển động phập phồng. Lão bắt lấy tay hắn, cố nghe mạch. Không ổn, đã muốn sinh rồi. “Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã sắp sinh.”
“Hạ Mẫn.” Hàn Băng gầm nhỏ, nhanh chóng đem hắn đè lại lên giường. Y giữ chặt hai tay, mặc cho hắn giãy dụa. Triệu thái y cũng tiến đến cởi quần cùng nội khố, giữ cho hai chân hắn giải khai cực rộng.
“A— Hàn Băng… hỗn… Hô hô… Hỗn đản.”
“Được, được, ta hỗn đản. Ngươi nói gì đều đúng.” Hàn Băng cảm giác khoé mắt hơi cay cay. Y thương hắn vô cùng.
“Ngươi… Ư…”
“Triệu thái y.” Hàn Băng quay lại.
Triệu thái y kiểm tra một chút. Bên nội khố cũng hơi ươn ướt một thứ chất lỏng, còn thấm theo một chút máu. “Huyệt khẩu đã bắt đầu mở, chắc cũng không phải vừa mới đau.”
Triệu thái y lắc đầu. Hạ Mẫn thực cứng đầu, so với phụ thân hắn chỉ có hơn không có kém. “Kêu người hầu đi sắc thuốc trợ sản đi.”
“Ta… Ư… ta… không uống.” Hạ Mẫn nhìn Hàn Băng ánh mắt cầu khẩn.
Hàn Băng chỉ biết cúi xuống thơm vào trán hắn. “Hạ Mẫn, nghe ta. Triệu thái y nói hài tử rất tốt, có thể ra đời được rồi.”
Hắn ra sức lắc đầu. “Không… không muốn.” Không muốn có chuyện gì xảy ra với hai hài tử này.
Triệu thái y giúp hắn nhu nhu bụng. Một lúc sau Tiểu An tử đem vào một bát thuốc. Hàn Băng đỡ hắn dậy, đưa thìa thuốc tới.
“Ta… Ách — Không uống.” mím chặt.
Hàn Băng nhìn hắn đưa thuốc đến miệng ngậm vào một ngụm. Y đưa môi mình đến, tách dần ra hai hàm răng ép hắn nuốt hết mới thôi. Nhưng khi y thả ra, hắn lập tức cúi xuống, đưa ngón tay vào móc họng nôn bằng hết.
“Ngươi như vậy là sao?” Hàn Băng cũng phát bực vì sự bướng bỉnh của hắn. Hắn đẩy bát thuốc trên tay y xuống đất vỡ toang. “Ta… không muốn sinh.”
Hàn Băng thực sự cáu rồi, y trừng mắt. “Ngươi bướng như vậy là sao? Hài tử trước cũng vì sự bướng bỉnh này của ngươi mà chết.” Đăng bởi: admin
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]