"Chị." Ôn Tích Hàn vội vàng đứng lên khỏi người Nguyễn Hân Đề. Sau khi đứng vững, nàng đưa tay kéo Nguyễn Hân Đề dậy.
Trên mái hiên, tuyết phủ một lớp rất dày. Sau khi tan chảy, nó biến thành những cột băng trong suốt, lấp lánh và hơi ánh lên màu xanh.
Tuyết trên bậc thềm không dày lắm. Vì bị giẫm nhiều nên phía dưới lớp tuyết đã kết thành một lớp băng mỏng, khá trơn trượt.
Chú Trình mặc chiếc áo dày màu tối, thò đầu ra từ sau lưng Nguyễn Tô, thở ra một hơi nói: "Bà chủ nói đúng ạ, để tôi lát nữa cho người đi dọn ngay."
Nguyễn Hân Đề nửa tựa vào người Ôn Tích Hàn, cúi đầu phủi những bông tuyết dính trên người. Cô mỉm cười với Nguyễn Tô, giọng nhẹ nhàng: "Mẹ."
Nguyễn Tô "ừm" một tiếng không mặn không nhạt. Bà nhấp một ngụm trà nóng trên tay. Hơi nóng lượn lờ làm mờ đi khuôn mặt thanh tú của bà.
Một lát sau, Nguyễn Tô nghiêng người, giọng nói nhẹ bổng, như làn sương nóng đang bay lên, chỉ cần gió thổi qua là biến mất: "Còn không vào đi?"
Chú Trình cười đến híp cả mắt, khóe mắt đầy những nếp nhăn. Chú nửa đùa nửa thật nói: "Hai vị tiểu thư mau vào đi, không thì lát nữa băng trên mái hiên rơi xuống bây giờ."
Nghe vậy, Nguyễn Hân Đề ngẩng đầu nhìn mái hiên. Khi thấy những cột băng vừa sáng vừa nhọn, phản ứng đầu tiên của cô là kéo Ôn Tích Hàn đang đứng dưới mái hiên vào nhà, vỗ ngực, bộ dáng sợ hãi: "Ôi chú Trình ơi, chú đừng làm cháu sợ, cháu gan nhỏ lắm~"
Chú Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704574/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.