Nguyễn Hân Đề: "Nộp tiền lương ạ."
Nhíu mày, Ôn Tích Hàn nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng Nguyễn Hân Đề đưa. Mím môi, nàng do dự một lát, rồi từ tốn hỏi một câu mang chút trêu chọc: "Thế thì... chị có nên để lại cho em chút tiền tiêu vặt không?"
Nguyễn Hân Đề bật cười, từ phía sau áp sát Ôn Tích Hàn. Cô nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Ôn Tích Hàn, giọng nói ngọt ngào xen lẫn chút hài hước: "Không cần đâu, tiền tiêu vặt của mẹ cho còn chưa dùng hết, với lại em còn có tiền tiết kiệm từ trước nữa."
Dừng một chút, cô nói tiếp: "Số tiền này, có thể coi là khoản tiền đầu tiên em kiếm được một cách đúng nghĩa."
Ôn Tích Hàn nghiêng đầu, ánh mắt trong veo, không chớp nhìn cô.
Một giây sau, nàng cầm lấy tay Nguyễn Hân Đề, đặt lại chiếc thẻ còn vương hơi ấm vào tay cô, giọng nói không cho phép từ chối: "Em cứ giữ lấy. Giai đoạn này em đang cần dùng tiền."
Những ngày này Nguyễn Hân Đề mệt mỏi, Ôn Tích Hàn nhìn thấy, trong lòng xót xa.
Tuy nhiên, lần này nàng đứng cùng chiến tuyến với Nguyễn Tô. Nàng chỉ hỗ trợ tinh thần chứ không giúp đỡ về tài chính. Suy cho cùng, Ôn Tích Hàn cũng tò mò về năng lực thực sự của Nguyễn Hân Đề.
Và Nguyễn Hân Đề cũng không tiết lộ thân phận của mình ra ngoài, hoàn toàn tuân thủ nguyên tắc.
Điều khiến Ôn Tích Hàn bất ngờ nhất là Nguyễn Hân Đề có thể kiếm được khoản tiền đầu tiên nhanh như vậy. Nàng biết ở giai đoạn khởi nghiệp, việc duy trì thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704573/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.