"À..." Nguyễn Tô cười đầy ẩn ý, không khách sáo với Nguyễn Hân Đề. Bà đọc một liền mấy món mình muốn ăn, rồi thêm vào cuối câu: "Thế nào, con định tự tay vào bếp à?"
Nguyễn Hân Đề bị Nguyễn Tô nói bất ngờ, có chút không biết phải làm sao. Thiệt tình, cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, giả vờ nịnh nọt chút đỉnh, ai ngờ Nguyễn Tô lại không khách sáo như thế...
Cô ngồi bệt xuống mép giường, cắn chặt răng, giọng đầy chua chát: "Tất nhiên là phải tự tay vào bếp rồi, chỉ sợ làm không ngon, không hợp khẩu vị của mẹ."
Lại là một tiếng cười khẽ.
Nguyễn Tô không tiếp lời, mà thẳng thừng vạch trần: "Con mang cơm cho Tiểu Hàn, lại nỡ để dì Chu làm à?"
Nguyễn Hân Đề nghiến răng, cứng rắn đánh trống lảng: "Cúp máy đây, con dọn dẹp rồi đi siêu thị mua đồ ăn."
"Mẹ thấy món chân gà không xương ngâm sả tắc ở gần đây ngon lắm," Trước khi Nguyễn Hân Đề kịp tắt máy, Nguyễn Tô bất ngờ nói.
Tim Nguyễn Hân Đề thắt lại. Cô cười gượng: "Siêu thị chắc không bán chân gà không xương đâu ạ."
Nguyễn Tô nói với giọng lười biếng, không để lại cho Nguyễn Hân Đề một chút đường lui nào: "Chân gà thì chắc chắn có bán đấy."
Nguyễn Hân Đề: "..."
Cô cắn mạnh vào lớp da mềm mại bên trong môi, giọng chua chát: "Con cúp đây, chào mẹ." Rồi cô dứt khoát tắt điện thoại.
Nhìn chiếc điện thoại đã tắt, khóe mắt Nguyễn Tô bất giác cong lên đầy ý cười. Bà ngả lưng vào chiếc ghế êm ái, tâm trạng tốt hẳn lên. Bà nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704557/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.