Bồi bổ quá mức?
Gì mà bồi bổ quá mức nhỉ?
Ôn Tích Hàn phản ứng ngay đến chén trà uống buổi chiều. Nàng và Nguyễn Tô đều uống ít, không quá hai chén. Chỉ có Nguyễn Hân Đề là uống liền mấy chén.
Nhìn tờ giấy bị thấm máu, Ôn Tích Hàn đứng dậy cầm thùng rác, lấy thêm hai tờ giấy siết trong tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu sẫm màu trên mặt Nguyễn Hân Đề.
Cảm thấy máu mũi lại sắp chảy ra, Nguyễn Hân Đề vội ngước cổ lên, giật lấy giấy, đứng dậy chạy vào phòng tắm: "Em đi rửa một chút."
Ôn Tích Hàn khẽ thở dài, từ từ đứng thẳng dậy, dùng giấy lau vết máu trên màn hình điện thoại Nguyễn Hân Đề. Nàng đứng đợi trước cửa phòng tắm một lúc, thấy Nguyễn Hân Đề vẫn chưa ra, tiếng nước rửa tay không giảm mà còn lớn hơn, nàng không khỏi gõ cửa hai cái. Giọng nói trong trẻo, mang theo vẻ lo lắng rõ ràng: "Nhuyễn Nhuyễn? Em đỡ hơn chưa?"
"Hả?" Tiếng nước đột nhiên nhỏ lại.
Giọng Nguyễn Hân Đề mơ hồ vọng ra: "Cũng đỡ rồi, máu mũi vẫn còn rỉ."
"Đầu còn chóng mặt không?" Ôn Tích Hàn lại hỏi.
Tiếng nước dần dần dừng lại.
"Vâng." Nguyễn Hân Đề thở khẽ: "So với lúc nãy đỡ hơn chút rồi. Chỉ cảm thấy rất nóng, chị ơi, em muốn tắm."
Ôn Tích Hàn mím môi, không yên tâm dặn dò: "Em cứ tắm đi, có gì thì gọi chị nhé?"
"Vâng ~" Giọng Nguyễn Hân Đề kéo dài, nghe như một câu hỏi nhỏ.
Ôn Tích Hàn đưa tay xoa xoa thái dương, từ trong tủ lấy máy sấy, dùng tốc độ nhanh nhất sấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704556/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.