Ôn Tích Hàn sững người trước câu hỏi bất ngờ. Sau khi định thần, nàng giãy giụa muốn gạt tay Nguyễn Hân Đề đang che môi mình ra.
Lòng bàn tay Nguyễn Hân Đề đã bị cắn trước đó. Cô vốn không muốn dùng quá nhiều sức vì sợ làm đau Ôn Tích Hàn, nên chỉ chống cự qua loa rồi từ từ hạ tay xuống.
"Cái gì?" Ôn Tích Hàn khẽ thở hắt ra. Đôi mắt đào hoa của nàng long lanh sóng nước, như có sương mù bao phủ, mơ hồ, không thể nhìn thấu.
Trong phòng ngủ tối om, Nguyễn Hân Đề vẫn có thể nhận ra rõ ràng đôi mắt xinh đẹp kia. Và chủ nhân của đôi mắt đó chắc chắn đang cau mày, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ngượng ngùng và bối rối.
Kèm theo tiếng chuông nhỏ "reng reng reng" từ khóa bình an, Nguyễn Hân Đề nuốt nước bọt. Tiếng nuốt nhỏ xíu lúc này lại như bị phóng đại, rõ ràng đến bất ngờ.
Cô nắm lấy cổ tay Ôn Tích Hàn, nhắm mắt lại, đè nén giọng nói, hỏi lại một lần nữa: "Em nói, chị có thiếu một đối tượng không?"
Ôn Tích Hàn dần ngừng giãy giụa, tiếng chuông nhỏ cũng từ từ ngưng bặt.
Sau một khoảnh khắc im lặng, Ôn Tích Hàn hỏi lại: "Nhuyễn Nhuyễn, em muốn chị trả lời thế nào?"
Câu hỏi bị nàng khéo léo ném ngược lại.
Nguyễn Hân Đề thầm chửi thề, dùng sức siết chặt cổ tay Ôn Tích Hàn, từng chữ từng câu đáp lại: "Em nghĩ, dì nhỏ biết em muốn nghe câu trả lời như thế nào."
Không thể phủ nhận, tiếng "dì nhỏ" này Nguyễn Hân Đề cố ý thốt ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704535/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.