Nguyễn Tô, một cáo già lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đã rèn luyện được tài ăn nói sắc bén. Bà có thể nói chuyện chết thành sống.
Trước sự nhiệt tình không thể chối từ của Nguyễn Tô, Ôn Tích Hàn miễn cưỡng lấy điện thoại ra. Trước khi kết bạn, nàng không quên nhấn mạnh: "Chị, chỉ là làm bạn bè thôi, chị đừng làm những chuyện khác..."
"Được, được, được, chị chắc chắn sẽ không." Thấy Ôn Tích Hàn đồng ý, nụ cười trên mặt Nguyễn Tô càng sâu hơn. Bà lặp lại lý lẽ ban nãy: "Chị không giục em, dù sao tình cảm cũng phải tùy duyên."
"Cũng như con nhóc kia, chị lười giục nó. Chỉ cần nó tự biết chừng mực là được, đừng chơi bời quá trớn ở bên ngoài." Nguyễn Tô tự cho mình là một người rất sáng suốt.
Ôn Tích Hàn: "..."
Nguyễn Hân Đề trơ mắt nhìn Ôn Tích Hàn kết bạn với người khác, cô nghiến răng ken két vì tức giận. Nhưng khi nghe Nguyễn Tô nói câu đó, cô suýt sặc nước bọt của chính mình.
Hít một hơi thật sâu, Nguyễn Hân Đề vịn ghế ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhìn Nguyễn Tô, giọng khàn khàn: "Mẹ lại nói gì về con vậy?"
Nguyễn Tô đương nhiên không thừa nhận. Bà lảng tránh: "Không nói gì cả. Nếu con mệt thì về phòng ngủ đi."
"Con không buồn ngủ." Nguyễn Hân Đề cầm ly nước ấm trên bàn nhấp một ngụm, rồi tượng trưng nhìn đồng hồ. Cô hạ giọng hỏi lại: "Sao mọi người còn chưa đi ngủ?"
Nguyễn Tô cười hờ hững, giọng điệu hiển nhiên: "Dì nhỏ con lâu như vậy mới về, mẹ trò chuyện với em ấy thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704534/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.