Nguyễn Hân Đề cầm chén trà trước mặt, che miệng, mặt không đổi sắc nói: "Đã tặng đi rồi ạ."
Nguyễn Tô "À" một tiếng đầy ẩn ý, rõ ràng là không tin.
Nguyễn Hân Đề cụp mắt, nhấp một ngụm trà. Cô giữ vẻ bình tĩnh, đặt chén trà sứ trắng lên bàn.
Thấy dáng vẻ này của cô, Nguyễn Tô không khỏi muốn bật cười. Bà nén khóe môi, rót thêm cho Nguyễn Hân Đề một chén trà nữa, giọng điệu vẫn bình thường: "Khi nào rảnh, đi thăm bà ngoại với mẹ nhé."
Nghe vậy, Nguyễn Hân Đề bất ngờ ngẩng đầu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Nguyễn Tô đưa tay, nhẹ nhàng đặt ấm trà xuống, giọng nhàn nhạt như đang nói một chuyện không quan trọng: "Hôm đó mẹ đi thăm bà, còn gặp dì của con."
Ngón út khẽ run lên không ai thấy, Nguyễn Hân Đề siết chặt chén trà. Sau khi uống một ngụm, cô khẽ hỏi: "Dì... dì ấy vẫn đi thăm bà ngoại sao?"
"Ừm."
Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Tô luôn nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Hân Đề, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm thay đổi nào. "Năm đó em ấy đi đột ngột quá, không biết mấy năm nay ở nước ngoài sống có tốt không."
Nguyễn Hân Đề khẽ nhíu mày, đáp nhẹ một tiếng "À...", như đang hồi tưởng.
Nguyễn Tô khẽ thở dài, có chút an ủi: "Con khi đó mới sáu bảy tuổi, không nhớ cũng là bình thường."
"Cũng chưa chắc." Nguyễn Hân Đề khẽ cười, đặt chén trà xuống. Giọng cô toát lên vẻ tự tin vô hình: "Có khi đợi gặp dì, con sẽ nhớ ra."
Nguyễn Tô hiểu nhưng không vạch trần: "..."
Bữa tối do dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704477/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.