Nguyễn Hân Đề sững sờ trong giây lát. Nếu không phải vì khoảng dừng ngắn ngủi mà cô nhận thấy trong lời nói của người phụ nữ, có lẽ cô đã tin thật.
Nụ cười trên môi không hề giảm, Nguyễn Hân Đề nói: "Nếu chị không thích hoa hồng trắng, vậy lần sau em sẽ tặng hoa khác."
Bàn tay nắm cán ô của Ôn Tích Hàn siết chặt lại. Nàng cụp mi gọi: "Nguyễn Hân Đề..."
"Chị ơi." Nguyễn Hân Đề nhẹ nhàng cắt ngang lời Ôn Tích Hàn, không nói gì mà nhét quả bưởi đang ôm trong tay vào tay nàng: "Ăn bưởi nhé? Bưởi dạo này ngọt lắm."
Môi mỏng khẽ mở, chưa kịp để Ôn Tích Hàn nói gì, Nguyễn Hân Đề đã đưa ngón trỏ lên chặn môi nàng, không muốn để nàng nói thêm.
"Chị ơi." Nguyễn Hân Đề chỉ vào vị trí trái tim mình: "Hãy đi theo con tim mách bảo, được không?"
Dừng lại vài giây, Nguyễn Hân Đề tiếp tục: "Và đừng từ chối em nhanh như vậy, được không?"
"Hãy cho em một cơ hội, được không?"
Nói đến đây, nụ cười trên môi Nguyễn Hân Đề nhạt đi rõ rệt, và có chút gượng gạo hơn trước, khiến người ta không đành lòng.
Khẽ cắn đầu lưỡi, giọng Ôn Tích Hàn trầm xuống: "Nguyễn Hân Đề, nếu đây là một chuyện đã định trước không có kết quả, em có còn lựa chọn bắt đầu không?"
Nguyễn Hân Đề lại nói: "Nhưng chị ơi, chị không thử, làm sao biết chuyện này đã định trước không có kết quả?"
Ôn Tích Hàn hạ vành ô xuống, che đi sự ảm đạm trong mắt: "Chị đã qua cái tuổi có thể thua rồi."
Tuổi 31 này, thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704476/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.