Thấy Ôn Tích Hàn im lặng, sắc mặt cũng lạnh đi trông thấy, Nguyễn Hân Đề rất thức thời nói: "Tổng giám đốc Ôn, bọn em không làm phiền chị dùng bữa nữa."
Nói xong, cô kéo Chu Huyên đi về phía hai chỗ trống vừa xuất hiện gần cửa sổ.
Cuộc đối thoại vừa rồi khiến Chu Huyên như rơi vào sương mù. Quay đầu nhìn Ôn Tích Hàn đang tính tiền ở quầy, cô do dự hỏi: "Hân Đề, em và tổng giám đốc Ôn... hai người có vẻ biết nhau từ trước rồi à?"
Nguyễn Hân Đề chống cằm, mắt liếc sang phía Ôn Tích Hàn. "Cũng không hẳn là biết nhau. Chỉ là mấy hôm trước khi nhận việc, em gặp chị ấy ở quán bar. Thấy một chị gái xinh đẹp như vậy, em liền mời chị ấy một ly rượu."
Cô thở dài, nói tiếp: "Ai mà ngờ chị ấy cũng làm ở Lê Thị, lại còn là sếp trực tiếp của em nữa chứ..."
"Thế thì dễ hiểu rồi." Chu Huyên nửa hiểu nửa không gật đầu, nhưng vẫn ngạc nhiên: "Nhưng Hân Đề, em mà cũng đi quán bar á, trông em chẳng giống chút nào."
Dù nhìn thế nào, Nguyễn Hân Đề cũng là con nhà người ta trong miệng các bậc phụ huynh: trẻ trung, xinh đẹp, khí chất trong sáng, lại có năng lực. Đôi mắt còn mang nét thuần khiết đặc trưng của sinh viên mới ra trường. Chu Huyên cảm thấy cô là một cô gái ngoan, không bao giờ đi quán bar. Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về Nguyễn Hân Đề.
"Chị Chu, chị nói quá rồi." Nguyễn Hân Đề cười ngượng, dùng lưỡi khẽ đẩy hàm trên và giải thích nhẹ nhàng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704457/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.