Lên xe rồi, hắn nhận chiếc khăn tay Liễu Chi đưa, dịu giọng bảo:
“Nàng ấy không so đo, chúng ta cũng không nên thất lễ. Ngày mai muội hãy đến xin lỗi Phù tiểu thư đi.”
Ta khó chịu đáp lại:
“Cho nàng ta năm vạn lượng, đủ chưa?”
Dù sao ta cũng chẳng thiếu tiền, phụ thân ta là người giàu nhất Đại Lương, một nửa kinh thành đều là sản nghiệp nhà ta.
Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền, với ta, chẳng đáng gì cả.
Động tác của Vương Ân khựng lại, giọng hắn trầm xuống, mang theo cơn giận:
“Muội có thể đừng mở miệng ra là nói tiền được không? Phù cô nương khác muội, nàng ấy không phải hạng người tầm thường như thế.”
3
Tiền thì tầm thường sao? Rõ ràng đó là thứ mà ai ai trong thiên hạ cũng đều yêu thích.
“Ngày ấy chàng và mẫu thân chàng bị đuổi khỏi Hầu phủ, phải lang thang ngoài đường, sao lúc đó không thấy tiền là thứ tầm thường? Nếu không có số tiền tầm thường của nhà ta, hai mẫu tử các người có cơ hội quay về Hầu phủ không?”
Mẫu thân của Vương Ân vốn chỉ là con gái của một viên quan nhỏ phẩm bát, nhưng nhan sắc lại xinh đẹp, được lão Hầu gia sủng ái.
Sau này bà sinh ra Vương Ân, khiến Hầu phu nhân khi ấy ghen ghét, liền kiếm cớ đuổi mẫu tử họ ra khỏi phủ.
Giữa ngày tuyết rơi đầy trời, hai người họ rét run bên đường.
Chính ta là người đi ngang qua và cứu họ.
Ta cung cấp cho họ quần áo, đồ ăn, nơi ở, mời danh sư dạy học cho Vương Ân.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799715/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.