1
Nghe tin vị hôn phu của ta, Vương Ân, thi đỗ trạng nguyên, ta mừng đến mức không kìm nổi, ném luôn quyển sổ tính toán đang cầm trong tay, nhảy phắt xuống xe ngựa.
Liễu Chi đuổi theo phía sau, lo lắng gọi:
“Trời đang mưa đấy, cẩn thận ướt váy với tất...”
Thật nực cười!
Ướt thì vứt đi thôi.
Ta là con gái của nhà giàu nhất Đại Lương, chẳng lẽ còn thiếu một bộ váy tất ấy sao? Đừng nói là mưa, dù trời có đổ d.a.o xuống, cũng chẳng cản nổi bước chân ta chạy đến bên người mình yêu.
Ta như cơn gió lướt qua góc phố, liền nhìn thấy một đôi nam nữ cùng che chung một chiếc ô.
Chiếc ô thật lớn, nhưng lại nghiêng hẳn về phía người con gái, che chắn cho nàng ta không dính một giọt mưa.
Bao giờ thì lang quân của ta mới dịu dàng, chu đáo như thế đây?
Ta còn đang thầm ngưỡng mộ, thì chiếc ô kia khẽ nâng lên.
Ta và nam nhân dưới ô đối mắt nhau.
Trời ạ, đôi mày ấy, ánh mắt ấy, cái mũi, cái miệng ấy… chẳng phải là vị hôn phu, thanh mai trúc mã của ta, tân khoa trạng nguyên Vương Ân đó sao?
Ông trời đúng là sợ ta chưa đủ khổ.
Mưa phùn tí tách bỗng biến thành cơn mưa lớn, ào ào dội xuống đầu ta.
Người con gái kia khẽ kêu lên một tiếng.
Vương Ân vội vàng nghiêng hết chiếc ô về phía nàng ta, giọng đầy lo lắng:
“Cẩn thận, coi chừng bị ướt...”
Nàng ta ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng với hắn, khẽ đỡ lại cán ô:
“Đa tạ Vương công tử, chàng cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799714/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.