Editor: Nguyetmai
Đội phó Triệu Đằng Phi thong thả đáp một câu: "Thời Cẩn mang giấy chứng nhận chữa bệnh của cô ấy đến rồi."
Giấy chứng nhận chữa bệnh ư? Khương Cửu Sênh có thể một mình đánh cả đám người, trông làm gì có bệnh gì.
Tiểu Giang hỏi: "Bệnh gì vậy?"
"Trầm cảm." Triệu Đằng Phi giải thích, "Hơn nữa, nếu theo như báo cáo khám nghiệm tử thi nguyên nhân cái chết của Khương Dân Xương, thì về cơ bản có thể loại trừ mọi hiềm nghi của cô ấy, cho nên cấp trên mới chấp thuận."
"Dù vậy cũng không thể nhanh như thế được chứ?"
Tiểu Giang vẫn quá đơn thuần, quá ngây thơ.
Triệu Đằng Phi hỏi cậu ta: "Thời Cẩn là người bình thường à?"
A, thì ra là đi cửa sau!
Đội phòng chống ma túy và Cục chống buôn lậu còn đang muốn hợp tác với Thời Cẩn kia kìa! Đi cửa sau thì sao chứ! Thì! Đã! Làm! Sao!
Tiểu Giang đã hiểu.
Làm xong thủ tục thì đã hơn tám giờ, Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh vừa rời khỏi đồn cảnh sát, Hoắc Nhất Ninh đã theo tới.
Anh ta đi thẳng vào vấn đề, nói ngắn gọn: "Có mấy lời không nói được trong đồn cảnh sát."
Thời Cẩn nắm tay Khương Cửu Sênh, nhìn Hoắc Nhất Ninh, chờ anh ta nói tiếp.
Hoắc Nhất Ninh nhìn Khương Cửu Sênh và nói: "Đến lúc đó cô sẽ ra tòa cùng Ôn Thi Hảo, hai người đều là bị cáo." Anh ta nói vắn tắt, "Nói cách khác, chỉ cần tòa kết án Ôn Thi Hảo về tội giết người, thì cô không còn vấn đề gì nữa."
Hai người bị tình nghi, nhưng vị trí lại trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853159/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.