Editor: Nguyetmai
Nhà họ Tần trước giờ không liên minh, chỉ có thâu tóm.
Tần Hành hừ lạnh một tiếng: "Đứa con gái nhà họ Ôn kia cũng không đơn giản, mày đã cưới nó về thì giám sát chặt chẽ cho tao."
Tần Minh Lập cúi đầu đáp: "Con biết rồi ba."
Hắn che đi toàn bộ sự căm hận và không cam lòng trong mắt, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn đoạt lại nhà họ Tần, giết kẻ lạc loài.
Quản gia Tần Hải gõ cửa rồi bước vào phòng đọc sách, đi tới trước mặt Tần Hành: "Ông Tần, cậu Sáu đưa cô Khương về đây rồi."
Tần Hành ngồi trên ghế gỗ, không có chút hiền hoà gì với mẹ con bà Chương: "Hai người ra ngoài đi." Nói rồi ông ta quay sang ra lệnh cho quản gia Tần, "Gọi thằng Sáu vào đây một lát."
Bà Chương cùng Tần Minh Lập im lặng không nói gì ra khỏi phòng, đến cửa thì gặp phải Thời Cẩn.
"Chú Sáu." Tần Minh Lập cười, ánh mắt âm trầm, "Thủ đoạn của chú giỏi lắm."
Thời Cẩn coi như không nghe thấy gì, chỉ nói một câu: "Chúc anh đám cưới vui vẻ."
Đám cưới vui vẻ ư? Cái này là nhờ ơn của ai đây?
Tần Minh Lập nắm chặt tay, suýt nữa cũng cắn nát răng.
Thời Cẩn vào phòng đọc sách cũng không nói gì mà chỉ đứng đó.
Trước giờ anh đều không hề gọi Tần Hành là ba.
Tần Hành hỏi thẳng: "Mày định xử lý nhà họ Ôn thế nào?"
Đương nhiên Tần Hành biết rõ chuyện Thời Cẩn âm thầm mua lại cổ phiếu của ngân hàng nhà họ Ôn, nhưng việc này lại rất hợp ý ông ta, miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853150/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.