Đàm Mặc Bảo chưa từng nghĩ rằng cái thứ kịch bản máu chó này lại xảy ra trên người mình.
Đầu tiên là tai nạn xe cộ.
Ờm, không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị xe ba bánh quệt cho một cái thôi, đến thân xe còn chẳng rung rinh gì. Dù sao, xe ba bánh cũng làm sao đọ được xe bốn bánh chứ.
Hôm nay trời rất đẹp, thầy Tạ hẹn cô đến câu cá, cô phải tới cổ vũ tinh thần mới được. Đoạn đường này không có camera giám sát, nhưng không ngờ chủ xe ba bánh cũng là một người có lương tâm.
Sau khi va vào xe cô xong, người đó cũng không bỏ chạy mà vội vàng đỗ xe ba bánh sang một bên, chạy sang hỏi: "Cô có bị thương ở đâu không?"
Đối phương tầm hơn 30 tuổi, nhìn dáng vẻ rất chính trực, có điều, quần áo anh ta mặc hơi cũ nát một chút, đậm chất con nhà nghèo.
Đàm Mặc Bảo cũng không phải người không chịu nói lý.
Tuy là lỗi của đối phương thật, nhưng cô vẫn xua tay: "Không sao."
Hôm nay cô cố tình lái chiếc xe mà cô thích nhất, sơn lại cũng mất một khoản tiền, hẳn là anh chàng xe ba bánh cũng không đền nổi, thôi thì bỏ đi.
Anh chàng xe ba bánh như không tin lắm, hỏi lại: "Thật sự không sao chứ?"
Chút tiếc nuối trên nét mặt của anh ta kia chỉ là ảo giác của cô thôi đúng không?
Đàm Mặc Bảo lại hùng hồn phóng khoáng khoát tay: "Thật sự không sao mà. Xe của tôi có bảo hiểm, xử lý thủ tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/3053281/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.