Chương trước
Chương sau
Đàm Mặc Bảo chưa từng nghĩ rằng cái thứ kịch bản máu chó này lại xảy ra trên người mình.

Đầu tiên là tai nạn xe cộ.

Ờm, không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị xe ba bánh quệt cho một cái thôi, đến thân xe còn chẳng rung rinh gì. Dù sao, xe ba bánh cũng làm sao đọ được xe bốn bánh chứ.

Hôm nay trời rất đẹp, thầy Tạ hẹn cô đến câu cá, cô phải tới cổ vũ tinh thần mới được. Đoạn đường này không có camera giám sát, nhưng không ngờ chủ xe ba bánh cũng là một người có lương tâm.

Sau khi va vào xe cô xong, người đó cũng không bỏ chạy mà vội vàng đỗ xe ba bánh sang một bên, chạy sang hỏi: "Cô có bị thương ở đâu không?"

Đối phương tầm hơn 30 tuổi, nhìn dáng vẻ rất chính trực, có điều, quần áo anh ta mặc hơi cũ nát một chút, đậm chất con nhà nghèo.

Đàm Mặc Bảo cũng không phải người không chịu nói lý.

Tuy là lỗi của đối phương thật, nhưng cô vẫn xua tay: "Không sao."

Hôm nay cô cố tình lái chiếc xe mà cô thích nhất, sơn lại cũng mất một khoản tiền, hẳn là anh chàng xe ba bánh cũng không đền nổi, thôi thì bỏ đi.

Anh chàng xe ba bánh như không tin lắm, hỏi lại: "Thật sự không sao chứ?"

Chút tiếc nuối trên nét mặt của anh ta kia chỉ là ảo giác của cô thôi đúng không?

Đàm Mặc Bảo lại hùng hồn phóng khoáng khoát tay: "Thật sự không sao mà. Xe của tôi có bảo hiểm, xử lý thủ tục cũng không vấn đề gì lắm. Anh đi đi, lần sau lái xe cẩn thận chút nhé."

Cô làm livestream, thu nhập cũng dễ kiếm hơn chút, lại được thừa kế cả một gia tài lớn nữa, sao có thể áp bức người nghèo khổ được, đúng không?

Ấy vậy mà anh chàng xe ba bánh nào có đồng ý.

Anh ta nghiêm nghị nói: "Như vậy sao được, phải đến bệnh viện kiểm tra toàn thân chứ."

Đàm Mặc Bảo rất chân thành nói: "Tôi không sao thật mà."

Nói thật, chỉ xước chút sơn thôi, đến thân xe còn chẳng rung kia kìa.

Anh chàng xe ba bánh vô cùng cố chấp, khuôn mặt đầy chính trực lại hùng hồn thẳng thắn: "Gây chuyện bỏ trốn là tội nặng. Tôi mà đi thế này, làm sao xứng đáng được với sự bồi dưỡng của Đảng và Nhà nước, làm sao xứng đáng được với giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội?!"

Đàm Mặc Bảo cạn lời.

Ông anh này... ăn nói có hơi quá nhỉ.

Ngày nay, đúng là muốn làm người tốt cũng chẳng dễ dàng gì.

Đàm Mặc Bảo rất khó xử: "Tôi không sao thật đấy..."

Cô còn chưa nói dứt lời, thầy Tạ ở bên ghế phụ lái đã hô lên: "Ui da!"

Đàm Mặc Bảo hơi ngây người: "Bác Tạ, bác sao thế ạ?"

Thầy Tạ ôm lấy sau gáy, đau khổ đến mức mặt nhăn nhúm cả lại: "Cổ của bác... ôi ôi, bị vẹo rồi. Mau mau, đưa bác đi bệnh viện, đưa bác vào phòng cấp cứu!"

Đàm Mặc Bảo tiếp tục đứng hình.

Sao nhìn bác Tạ có vẻ giống bọn ăn vạ vậy?!

Anh chàng xe ba bánh đúng là mắt tinh tay nhạy, chưa gì đã kịp gọi xe cấp cứu rồi: "Alo, 120 phải không ạ?"

Đàm Mặc Bảo á khẩu.

Hướng đi của kịch bản này khiến cô theo không kịp rồi.

Sau khi đến bệnh viện, anh chàng xe ba bánh đưa cô và thầy Tạ đi đăng ký vào cấp cứu, hơn nữa còn làm kiểm tra toàn thân. Cả một buổi chiều cứ thế trôi qua trong bệnh viện.

Chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng còn có chuyện sét đánh hơn nữa cơ. Mọi người đều xem hết mấy kiểu phim drama rồi đúng không. Drama thường sẽ có ba lối mòn chính, tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, và bệnh nan y. Cô đã gặp phải tai nạn xe cộ rồi tiếp theo là....

Mặt bác sĩ đầy vẻ nghiêm trọng, muốn nói lại thôi cứ rất lâu như thế: "Cô chính là cô Đàm Mặc Bảo à?"

Mí mắt Đàm Mặc Bảo run lên: "... Vâng, là tôi đây."

Sao trong lòng lại hoảng hốt thế nhỉ.

Bác sĩ đẩy cặp kính dầy cộp lên, vẻ mặt càng nặng nề hơn: "Kiểm tra chỉ số máu của cô có điều bất thường."

Thầy Tạ đã bắt đầu day huyệt nhân trung, dáng vẻ như kiểu kinh hãi đến quá độ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi được vậy.

Sau cơn chấn kinh, Đàm Mặc Bảo khó có thể tin được, hỏi: "Có phải kết quả xét nghiệm nhầm không ạ? Tôi đâu có bị thương."

Cô có thể thề với trời đất, rõ ràng chiếc xe ba bánh ấy lấy trứng chọi đá thôi, đến tóc cô còn chẳng rụng sợi nào cơ mà."

Bác sĩ khẽ lắc đầu, tỏ rõ sự đau lòng và khó xử của anh ta: "Không phải do tai nạn xe, là do tế bào chế tạo máu trong cơ thể cô có chút vấn đề. Phán đoán sơ bộ thì có khả năng là bệnh máu trắng cấp tính. Có điều, hiện giờ vẫn chưa thể xác định được, cần phải lấy tế bào tủy đi kiểm tra mới có thể kết luận chắc chắn."

Bệnh máu trắng cấp tính...

Bệnh máu trắng cấp...

Bệnh máu trắng.

Bệnh máu...

Bệnh...

Đàm Mặc Bảo bắt đầu hoảng hốt: "Bệnh đó có cứu được không bác sĩ?"

Bác sĩ chép miệng hai tiếng rồi lại thở dài. Vẻ mặt... ừm... một lời khó nói hết được: "Trước mắt phương pháp điều trị bệnh máu trắng cấp tính hữu hiệu nhất chính là cấy ghép tế bào chế tạo máu, cũng là cấy ghép tủy mà chúng ta thường gọi đấy."

Giọng Đàm Mặc Bảo bắt đầu run lên: "Bác sĩ ơi, tôi là nhóm máu hiếm RH-, người nhà cũng không cùng nhóm máu với tôi."

Có duy nhất một người thì đã qua đời vì bệnh tim rồi.

Nhóm máu hiếm RH- phải phối hình, nếu không có người nhà thì tỷ lệ cơ bản là bằng 0.

Vẻ mặt bác sĩ đã từ nghiêm trọng biến thành đau thương: "Cô đừng quá bi quan, chờ sau khi có kết luận chính xác, chúng ta lại tính tiếp đến phương án điều trị."

Đàm Mặc Bảo vừa định hỏi cô có còn khả năng cứu chữa được không, thì người bác sĩ kia đã lại lộ ra vẻ mặt như trách trời thương dân: "Cô còn có nguyện vọng gì chưa hoàn thành, thì đi làm nốt đi."

Đàm Mặc Bảo sắp khóc đến nơi rồi!

Bác sĩ bây giờ đều thẳng thắn như vậy với bệnh nhân mắc chứng nan y sao?!

Cô thất thần đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

Thầy Tạ nắm lấy tay cô, muốn nói lại thôi, giọng nghẹn ngào như sắp khóc: "Mặc Bảo à..."

Đàm Mặc Bảo ngây người ra.

Thầy Tạ đã bắt đầu khóc rồi: "Đứa bé đáng thương này...'

Đàm Mặc Bảo không biết phải nói gì.

Thú thực, cô có cảm giác như đang mơ vậy. Trong cả quá trình kiểm tra, cô cứ mơ mơ hồ hồ, dù gì cũng không đau, chỉ cảm thấy như... vừa ngủ một giấc vậy.

Sau đó, y tá cho cô ra ngoài, bác sĩ nói phải một ngày sau mới có kết quả. Anh chàng xe ba bánh kia lại tới thể hiện một màn vừa đau xót vừa bị thương, đã vậy còn dặn cô đừng quá đau lòng rồi ra về. Cô về nhà cùng với thầy Tạ. Thầy Tạ sợ cô nghĩ lung tung, còn cố tình giữ cô lại nhà.

Hôm nay Tạ Đãng có chương trình biểu diễn, sau khi kết thúc cũng đã đến giờ nghỉ trưa. Trong phòng nghỉ, thợ trang điểm còn đang tẩy trang cho Tạ Đăng.

Tống Tĩnh nhận một cuộc điện thoại rồi chợt hỏi: "Sao Đàm Mặc Bảo lại không qua đây?"

Tạ Đãng nhắm mắt, hơi buồn ngủ, đáp: "Làm sao mà tôi biết được."

"Không phải cô ấy bệnh rồi chứ?"

Gần một năm nay, chỉ cần Tạ Đăng có hoạt động là lần nào Đàm Mặc Bảo cũng sẽ đến.

Tự dưng vắng mặt thế này, khiến chính Tống Tĩnh cũng không quen: "Tôi nói này, rốt cuộc cậu với cô ấy là thế nào hả?"

Tạ Đăng hơi nhấc mí mắt lên: "Cái gì mà thế nào?"

"Con gái nhà người ta chạy theo cậu khắp cả địa cầu, đến kẻ ngốc cũng nhận ra cô ấy đang theo đuổi cậu. Còn cậu thì sao, có ý gì không? Nếu có thì bày tỏ sớm đi, đừng có treo người ta mãi, còn không có thì cũng nói cho rõ ràng."

Cái tính cách làm mình làm mẩy như ông kễnh của Tạ Đăng, Tống Tĩnh cũng chán chẳng buồn nói nữa rồi.

Chị ta là phụ nữ, đương nhiên sẽ đứng về phía Đàm Mặc Bảo: "Cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai cẳng thì đầy ra. Đàm Mặc Bảo cũng chẳng phải kém cỏi gì, có tiền có dung mạo, tính cách lại tốt, chém đứt cái cành cây vặn vẹo nhà cậu đi, cô ấy còn có cả một cánh rừng kia kìa."

Đây cũng chỉ là nhận xét thật lòng thôi. Đàm Mặc Bảo là một cô gái nhà giàu có tấm lòng lương thiện. Tóm lại là Tống Tĩnh rất thích cô ấy, vì tâm cô ấy rất đơn thuần.

Tạ Đăng hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: "Chị bớt quản đi."

Cái tính tình công chúa này, đúng là bị chiều hư mất rồi.

Tống Tĩnh lườm cậu ta một cái: "Cậu cứ ra sức mà làm mình làm mẩy đi nhá."

Trợ lý Tiểu Kim mua cơm trưa về. Tạ Đăng rất điêu mồm, anh ta phải chạy đi nửa thành phố mới mua được.

Anh ta mở hộp cơm và thức ăn ra, bày đũa lên cho cậu: "Anh Đãng, anh ăn cơm trưa trước đi ạ."

Tạ Đăng rút một tờ giấy ướt lau tay rồi nhấc đũa lên.

Cậu gắp một miếng cá trước, vừa ăn vào miệng đã nhíu mày hỏi: "Sao cá này lại có xương?"

Cậu lại rút một tờ giấy ăn, nhổ ra.

Mọi người đều cạn lời.

Câu hỏi của cậu ta khiến Tống Tĩnh câm nín mất một lúc: "Cá không có xương thì chẳng lẽ thịt lợn có xương à?"

Tạ Đãng quẳng đũa đi: "Lúc trước ăn có đâu."

Tiểu Kim yếu ớt chen miệng một câu: "Anh Đãng à, lúc trước thực ra cũng có xương, nhưng chị Mặc Bảo đã gỡ hết xương giúp anh rồi."

Tạ Đãng thích ăn cá, nhưng lại ghét xương, ngại phiền.

Đàm Mặc Bảo bèn tách thịt cá ra thành từng miếng nhỏ, nhặt hết xương ra. Trừ thầy Tạ, cũng chỉ có cô từng làm như vậy mà không ngại mệt.

Tạ Đãng hơi bực bội, vò đầu bứt tai, chẳng còn tâm trí đâu mà ăn cơm. Cậu vùi mình trong ghế sofa, trong đầu tràn ngập hình bóng tên kia. Tự dưng, cậu phát hiện ra, cô đã lẳng lặng chen vào cuộc sống của mình từ bao giờ.

Trước chuyến lưu diễn, Tạ Đãng có thời điểm hơi băn khoăn.

"Anh Đãng, anh không vui à."

Cô luôn cười hì hì như vậy: "Vậy em kể chuyện cười cho anh nghe nhé."

Sau đó, cô bắt đầu kể chuyện cười mà chẳng buồn cười tẹo nào. Cậu không cười, cô cũng vẫn có thể kể hết được. Nếu thực sự không chọc được cho cậu cười, cô sẽ nhảy mấy điệu nhảy kỳ kỳ quái quái. Tóm lại, cô có đến trăm phương nghìn cách để chọc cho cậu dở khóc dở cười.

Còn nữa, buổi tối cô sẽ gọi điện thoại tới.

"Anh Đãng, tháng này tiệm bán mũ của em lãi 200 nghìn đấy."

Cô kích động vô cùng: "200 nghìn cơ nhé, em cảm thấy sau này em có thể bán mũ để nuôi anh rồi."

Cô cứ làm như cậu là trai bao không bằng.

Sau khi cô cạo sạch tóc đi cùng cậu thì bắt đầu mở vài cửa hàng bán mũ, việc buôn bán khá tốt. Khoảng thời gian tóc cậu còn chưa dài ra, cứ cách vài ba ngày cô lại tặng mũ cho cậu. Trừ màu xanh lá ra, màu gì cũng được tặng đến hết.

Còn có một lần, Tiết Tông Kỳ chửi cậu trên mạng. Cái tên khốn đó cũng kéo violin, xuất thân từ gia đình nghèo khó, biên ra một câu chuyện vô cùng xúc động trên baidu baike. Tiết Tông Kỳ rất ngứa mắt với mấy thể loại có gia thế lớn mạnh như Tạ Đãng, hắn cảm thấy cậu chỉ dựa vào ba mình mà thôi, nên ngang nhiên rồi ngấm ngầm châm chọc Tạ Đãng chỉ có hư danh ở đủ mọi dịp.

Đàm Mặc Bảo tức điên người: "Tên khốn Tiết Tông Kỳ đó, hắn lại chửi anh trên mạng này."

Cô nghiến răng nghiến lợi: "Không được, em phải đi châm thủng lốp xe của hắn mới được!"

Vì thế, ngày kế tiếp Đàm Mặc Bảo mới cầm một hộp đinh tán đi đâm lốp xe Tiết Tông Kỳ. Sau đó...

"Anh Đãng, anh tới đồn cảnh sát một chuyến được không? À... em phạm chút chuyện nhỏ..."

Qua điện thoại, cô uể oải thừa nhận: "Em... em đánh Tiết Tông Kỳ rồi."

May mà cô nàng Đàm Mặc Bảo này nhanh trí, cũng thêm cho mình chút 'thương tích'. Tiết Tông Kỳ không dám làm ầm lên, nên không khởi kiện cô.

Trong hộ khẩu của cô chỉ có một mình, không có ai bảo hộ, nên Tạ Đăng phải tới đồn cảnh sát để bảo lãnh cho cô ra.

Những chuyện như vậy, chỗ nào cũng có.

Cô luôn xuất hiện vào giờ cơm, sau đó hỏi cậu: "Anh Đãng ơi, hôm nay anh muốn ăn sườn kho tàu hay là cá chua ngọt?"

Mặt cô lúc nào cũng tươi cười: "Hôm nay siêu đầu bếp Đàm sẽ ra tay cho anh xem.'

Nếu như cậu chọn một loại, bữa sau cô sẽ làm món mà cậu chọn. Nếu cậu không chọn, thì cô sẽ làm cả hai. Cô nói cô đã tham gia một lớp dạy nấu ăn, tài nấu nướng cực siêu.

Đúng là đồ ăn cô làm rất ngon.

Còn nữa, lúc mà cô phát livestream ấy, trừ những bài hát như quỷ khóc sói tru kia, cô còn thường thường khen ngợi thần tượng của mình. Khen hết Khương Cửu Sênh lại khen đến cậu.

Nếu như có ai bình luận chửi bới, cô có thể tức đến nhảy dựng lên: "Quản lý, quản lý, phía trước có tên dám chửi Tạ Đãng. Đá hắn ra giúp tôi cái! Đá mạnh vào!"

Xử lý xong antifan, cô sẽ tặng quà cho mọi người.

Cô soạn một câu "Tạ Đãng giỏi nhất, Khương Cửu Sênh xinh đẹp nhất" đăng lên blog cá nhân, 100 người bình luận đầu tiên sẽ có thưởng. 68 người like sẽ tặng áo phông có chữ ký của mình, 128 người like sẽ tặng bộ son, 188 người like sẽ tặng chuyến du lịch ba ngày ở Phong Thành!"

Mỗi khi Tạ Đãng xem livestream của cô, cậu đều sẽ bị cô làm cho cạn lời, á khẩu. Trên Weibo của cậu thì mù mịt chướng khí, tất cả đều là fan nam, fan qua đường của Đàm Mặc Bảo.

Năm ngoái vào đêm Giao Thừa, thầy Tạ gọi cô ấy tới, nói là cô ấy ở một mình cô đơn hiu quạnh, gọi tới nhà đón Giao Thừa cùng cho vui. Sau đó, cô ấy ôm một con mèo nhỏ tới, cô ấy và con mèo đó đều mặc màu đỏ tươi, nhìn đầy không khí vui mừng của ngày Tết.

"Chấm Tròn, lại đây nào, chúc Tết anh Đãng đi."

Cô ấn đầu con mèo nhỏ, dập đầu chúc Tết. Lúc vừa qua Giao Thừa, cô nhét một cái phong bao lì xì to cho cậu, cười nói: "Tạ Đãng, chúc mừng năm mới."

Trong chiếc phong bao lì xì to như phong bì tài liệu, có nhét 88.888 tệ.

Tạ Đãng cạn lời.

Cậu đáp lại cô một miếng ngọc.

Vậy là, ngày ngày cô đều đeo miếng ngọc đó trên cổ, khoe khoang khắp nơi. Tháng Một, cậu phải đi đến Đế Đô để làm liveshow.

"Bánh Trôi, em đừng làm ổn anh Đăng nữa, anh ấy sắp tổ chức liveshow rồi, có rất nhiều việc phải làm."

Nhắc nhở Bánh Trôi xong, cô lại quay sang nhắc nhở hai đứa nhóc sinh đôi của Bánh Trôi: "Tạ Bảo Đức, Tạ Bảo Nghi, đừng quấn lấy anh Đãng nhé, chui vào tổ ăn đồ ăn chó đi nào."

Kể cũng lạ, ba đứa nhà Bánh Trôi lại rất phục tùng Đàm Mặc Bảo, có cảm giác như kiểu vỏ quýt dày có móng tay nhọn ấy.

Lần trước trong buổi độc tấu ở Đế Đô, Đàm Mặc Bảo cũng đi cùng cậu.

Trong cả thính phòng, chỉ mình cô ngồi đó hô hào gào thét y như xem đại nhạc hội vậy: "Tạ Đãng Tạ Đãng anh siêu nhất! Tạ Đãng Tạ Đãng anh giỏi vô cùng!"

Tạ Đãng cạn lời.

Sau buổi tiệc mừng công, cô uống say bí tỉ, còn vui vẻ hơn cả cậu.

Cô say xong cũng đâu chịu đi ngủ, nửa đêm nửa hôm còn ngồi chồm hỗm trước cửa phòng khách sạn của cậu, mắt đỏ hồng, hỏi: "Anh Đãng, anh có thích em không? Có thích em không hả?"

Cô đưa một đầu ngón tay ra, hỏi với vẻ rất đáng thương: "Dù chỉ một chút chút thôi, có không anh?"

Sau đó lại đổi thành một cái móng tay, khóc lóc nức nở nói: "Một chút xíu xíu như này thì sao?"

Tống Tĩnh nói, Đàm Mặc Bảo là người chân thành nhất mà cô ấy từng gặp. Ở cái niên đại mà nam nữ sống vội yêu gấp như bây giờ, rất ít cô gái giống như cô ấy, chỉ muốn móc cả trái tim mình ra vậy.

Cô ấy vừa thật lòng vừa thành tâm theo đuổi một người, thực sự không giữ lại chút gì cả. Một thứ tình cảm theo phương thức nồng nhiệt thế này, không thể nào có được lần thứ hai đâu.

Cậu có thích cô ấy không ư?

Tạ Đãng không chỉ một lần tự hỏi mình câu này, câu trả lời dường như càng ngày càng rõ ràng.

Bên ngoài phòng nghỉ, giọng của Tiết Tông Kỳ rất to, như cố tình nói cho ai đó nghe vậy.

"Đàm Mặc Bảo á?"

"Cái con bé hotgirl mạng đấy à."

Giọng Tiết Tông Kỳ lại cao thêm hai phần, đầy vẻ khinh miệt: "Chẳng biết là bị bao nhiêu người ngủ rồi ấy chứ."

Hắn phì một tiếng rồi châm chọc: "Phong cách và khẩu vị của Tạ Đãng đúng là càng ngày càng kém, lại còn tự xưng là bậc thầy violin ư? Cả ngày chỉ quấn lấy cái con bé hotgirl mạng kia, thật đúng là, mất hết cả thể diện của những nghệ thuật gia như chúng ta."

Tiếng nói cười của Tiết Tông Kỳ vừa dứt, Tạ Đãng đã đạp cửa rầm một tiếng.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, mái tóc xoăn lông cừu hơi rối một chút: "Mày có dám nói lại những lời vừa rồi một lần nữa không?"

Từ sau khi bị Đàm Mặc Bảo chọc thủng lốp xe rồi đánh cho một trận, Tiết Tông Kỳ vẫn còn ghi hận đến giờ: "Có cái gì mà không dám, Đàm Mặc Bảo..."

Tạ Đãng đạp thẳng một cú vào ngực hắn.

Tiết Tông Kỳ bị đạp ngã, hung hãn bật từ dưới đất dậy, tức tối quát: "Tạ Đãng!"

Tạ Đãng vừa diễn xong, vẫn còn đang mặc vest đuôi tôm, cử động hơi khó một chút.

Cậu cởi luôn áo khoác ra, ném cho trợ lý Tiểu Kim nhà mình, sau đó xắn tay áo sơ mi lên: "Mày giữ chút sức đi, lát nữa còn phải kêu nhiều."

Cậu lao tới, lại đạp thêm một cú nữa.

Tiết Tông Kỳ rất thư sinh, làm sao so được với người thích động tay động chân như Tạ Đãng. Hắn mà đối đầu với cậu, thì chỉ có nước bị ăn đòn thôi. Hắn bị cậu đá đến kêu gào luôn miệng, nhưng các nhân viên trong phòng nghỉ đều sợ Tạ Đãng. Họ biết Tạ Đãng là một người không dễ chọc vào, nên chẳng có ai dám bước lên kéo cậu lại cả.

Tiết Tông Kỳ đau đến mức khuôn mặt dúm dó cả lại trông vô cùng nhếch nhác. Hắn rũ người ngồi trên đất, nghiến răng nói: "Tạ Đãng, mày cứ chờ đó cho tao. Tao sẽ lên hiệp hội âm nhạc gia tố cáo mày!"

Tạ Đãng bồi thêm một cước nữa, dáng vẻ như thể 'bố mày sợ mày chắc': "Mày ngon thì cứ đi đi."

Nghe chuông điện thoại vang lên, cậu mới thu tay lại nhận cuộc gọi.

Người quản lý của Tiết Tông Kỳ nghe tin chạy đến, đỡ người dậy. Tiết Tông Kỳ làu bàu chửi, nói sẽ không chịu bỏ qua, nhất định phải đòi lại công bằng.

Lúc này, thân là người quản lý, Tống Tĩnh cũng không thể bỏ mặc được.

Cô bước lên nói: "Anh Tiết, thứ cho tôi nhắc nhở anh một câu, hội trưởng của hiệp hội âm nhạc gia là chị cả đồng môn của Tạ Đãng."

Cô nói rất chân thành, tốt bụng nhắc nhở: "Tôi đề nghị anh nên đi kiểm tra lại thông tin của anh hai, chị ba, anh tư, anh năm đồng môn của Tạ Đãng, xem họ có thể làm gì nhé."

Danh tiếng của thầy Tạ trong giới nghệ thuật gia cũng chẳng phải là nói đùa. Giới âm nhạc chỉ vẻn vẹn có vậy thôi, mà đến một nửa những người có danh tiếng đều là học trò của nhà họ Tạ cả.

Đột nhiên, Tống Tĩnh chợt nhớ ra, vẫn còn một người nữa: "À, vẫn còn chị mười ba của Tạ Đãng nữa. Chị mười ba của cậu ấy là Khương Cửu Sênh. Khương Cửu Sênh ấy, anh biết chứ nhỉ? Là bà chủ của Tần Thị đó. Tiền tài trợ cho buổi diễn tấu của anh ở Berlin chính là từ công ty con của chồng của chị mười ba của Tạ Đãng đó."

Mặt Tiết Tông Kỳ như thể vừa ăn khổ qua, nín thinh không nói được một lời.

Tống Tĩnh lộ ra nụ cười dịu dàng thân thiện: "Anh biết phải làm thế nào rồi đúng không?"

Cô rút vài tờ tiền mặt trong ví ra, nhét vào túi áo vest của Tiết Tông Kỳ: "Đây là tiền thuốc men, tự anh đi bệnh viện bôi thuốc đi nhé."

Vẻ mặt lúc này của Tiết Tông Kỳ biến thành vừa ăn khổ qua xong lại ăn thêm c*t.

Tống Tĩnh vẫy tay chào tạm biệt.

Đối phó với loại người này, người quản lý như cô vô cùng điệu nghệ. Tuy Tạ Đãng coi thường chuyện cậy vào quan hệ, nhưng cô thì lại thích vô cùng. Đương nhiên, đâu cần phải vận dụng quan hệ thật đâu, chỉ mới nhắc tên những học trò của nhà họ Tạ ra là đã đủ để dọa chết người rồi.

Tay Tiết Tông Kỳ này cũng phải cho một chút bài học mới được. Hắn luôn ỷ vào xuất thân nghèo khó của mình, suốt ngày châm chọc bối cảnh của Tạ Đãng, chửi Tạ Đãng cái gì không nói, vì dù sao bản thân tính cách của cậu ta cũng đã quá nhiều thứ anti rồi. Thế nhưng, bịa đặt cậu kéo violin chỉ là hư danh thì không thể chấp nhận được, phải phát uy một tí chứ.

Ở bên kia, Tạ Đãng đi vào phòng nghỉ nghe điện thoại của thầy Tạ. Vừa nhấc máy, thầy Tạ đã phát ra tiếng gọi nức nở: "Đãng Đãng ơi..."

Tiếng kêu của ông khiến mí mắt của Tạ Đãng giật run lên: "Cái gì thế?"

Thầy Tạ nghẹn ngào: "Mặc Bảo ấy, con bé nó..."

Lông mày Tạ Đãng nhíu chặt lại, mặt biến sắc: "Cô ấy làm sao ạ?"

Thầy Tạ ra sức sụt sịt mũi: "Con bé bị ung thư rồi."

"Cạch" một tiếng.

Tạ Đãng ngã từ trên ghế xuống đất. Cậu ngồi phịch trên sàn nhà, toàn thân ngây ra như phỗng.

Trong điện thoại, thầy Tạ đang khóc nức nở, khóc đến xé gan xé ruột: "Hu hu hu hu hu hu hu..."

Quãng đường chạy xe mất 40 phút mà Tạ Đăng chỉ phóng đúng 27 phút. Lúc về đến nhà, thầy Tạ vẫn đang khóc. Ông ngồi trên ghế sofa, ôm Bánh Trôi khóc đến mù trời mù đất.

Vừa thấy Tạ Đãng về, vẻ mặt ông lại càng bi thương tuyệt vọng hơn, xót xa gào lên: "Đãng Đăng ơi..."

Bánh Trôi cũng tru kinh thiên động địa: "À ú ú ú..."

Hai đứa sinh đôi Tạ Bảo Đức và Tạ Bảo Nghi nhà Bánh Trôi cũng hú theo: "À ú, à ú ú ú..."

Tạ Đãng vô cùng đau đầu, tai cứ ong cả lên. Mặt cậu trắng bệch, cố gắng trấn an thầy Tạ trước: "Ba, ba đừng khóc nữa."

Thầy Tạ che miệng, dáng vẻ như thể đang cố nén sự đau lòng và khổ sở vậy.

Tạ Đãng hỏi: "Mặc Bảo đâu ba?"

"Con bé đang trên lầu."

Thầy Tạ nấc một tiếng, ba con chó cũng nấc theo: "Ba sợ con bé ở một mình xảy ra chuyện gì nên đưa con bé về đây."

Tạ Đãng lập tức định chạy lên lầu thì bị thầy Tạ túm vội lại, bi thương không nén nổi: "Ba tra qua tài liệu về bệnh này rồi, không dễ chữa trị đâu. Mặc Bảo lại là nhóm máu hiếm RH-, chỉ sợ không chữa được thôi. Đãng Đãng à, Mặc Bảo là ân nhân cứu mạng của con và Bánh Trôi, chúng ta sống không thể không có lương tâm được. Trong những ngày tháng cuối cùng của Mặc Bảo, mọi chuyện con đều chiều ý con bé đi, nghe thấy chưa?"

Tạ Đãng không còn tâm trạng nói nhiều với thầy Tạ, chỉ nhìn chăm chăm lên trên lầu.

Thầy Tạ cẩn thận dặn dò: "Nếu con bé có muốn con lấy thân báo đáp, con cũng không được từ chối."

Ông cố nhấn mạnh câu không được từ chối. Dặn dò xong, thầy Tạ lại bắt đầu lau nước mắt: "Ôi Mặc Bảo số khổ của tôi..."

Cơ thể thầy Tạ lảo đảo: "Ôi con bé đáng thương ơi..."

Thầy Tạ ôm ngực, ngồi rũ người trên ghế sofa: "Sao lại mắc phải cái bệnh quái quỷ này chứ."

Thầy Tạ đau đớn gào khóc: "Số con bé khổ quá, ông trời bất công hu hu hu..."

Mẹ con Bánh Trôi: "À ú à u..."

Tạ Đãng cạn lời.

Không khóc còn đỡ, sao ba cậu vừa khóc lại làm cậu có cảm giác như ông ấy đang diễn sâu thế không biết?!

Tạ Đãng bực bội vò đầu bứt tai, chạy lên phòng cho khách ở trên lầu. Cửa phòng đóng chặt. Cậu gõ mấy tiếng.

Bên trong có người nói: "Bác Tạ, cháu không muốn ăn ạ."

Còn chưa ăn cơm à.

Giọng nói vừa khàn vừa nhỏ, hẳn là vừa khóc xong.

Tạ Đãng lại gõ thêm mấy tiếng nữa: "Tôi đây."

Đàm Mặc Bảo bò dậy đi mở cửa. Vừa thấy Tạ Đãng, nước mắt mới nhịn xuống lại muốn trào ra: "Anh Đãng..."

Cô khóc thút tha thút thít, vô cùng đáng thương: "Em không cố tình ở lì nhà anh đâu, em chỉ sợ em chết một mình trong nhà cũng không ai biết thôi."

Dù sao, ngang nhiên vào nhà người ta thế này không lễ phép chút nào. Cô cảm thấy cô phải nói rõ với Tạ Đãng, cô là một cô gái rất lễ phép quy củ.

Nhìn hai mắt sưng đỏ, nước mắt vẫn còn đang thi nhau trào ra của cô, trong lòng Tạ Đãng nghẹn đến khó chịu.

Giọng điệu của cậu vẫn chẳng tốt gì mấy, nhưng vẫn bất giác thấp giọng hơn bình thường: "Đừng khóc nữa, ai bảo là cô sẽ chết chứ."

Đàm Mặc Bảo vẫn khóc thút thít: "Bác sĩ bảo em lo chuẩn bị hậu sự đi hu hu."

Tạ Đãng cạn lời, thằng bác sĩ khốn nạn nào vậy, m* kiếp, muốn ăn đòn phải không?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.