“Vốn không tin.”
Từ sau khi gặp cô, anh sợ nhiều hơn, sợ lòng người hiểm ác, sợ tai họa, sợ sinh ly, sợ tử biệt.
Cô bỗng gọi: “Thời Cẩn ơi.”
“Ừ.” Ánh mắt Thời Cẩn sâu thẳm, trong mắt toàn là bóng hình phản chiếu của cô.
Khương Cửu Sênh không đáp, đưa tay đặt lên môi anh trên màn hình, vuốt nhẹ.
Ngày hôm sau, mưa gió vần vũ, trời đổ mưa lớn, mực nước sông dâng lên đột ngột, sóng cuộn tung bọt trắng xóa, làn nước đục ngầu dâng lên đến bến phà.
Ngoài trời mưa rất to, trong kho ướt lép nhép, ánh đèn mờ tối. Cánh cửa kho rỉ sét bị mở ra, tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn, có người đi từ ngoài vào.
Tần Hải nói: “Thưa ông Tần, người đến rồi.”
Tần Hành ngẩng đầu nhìn, đứng dậy đón, mỉm cười lịch sự nhưng không mất vẻ uy nghiêm: “Chú Chử, lâu lắm không gặp.”
Người đàn ông từ màn mưa bước vào, đeo mặt nạ, thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo khoác đen dài.
Lần cuối cùng họ gặp nhau là mười năm trước ở Tam giác vàng. Khi đó Chử Nam Thiên cũng xuất hiện dưới hình dáng này, không bao giờ lộ mặt thật.
Vừa đúng 4 giờ, một chiếc thuyền xuất hiện ở bến phà cách kho hàng số 7 chưa đến hai trăm mét. Một người đứng ở đầu thuyền, vóc dáng yêu kiều, chiếc áo mưa to màu đen không che được cơ thể cân đối của người phụ nữ. Mũ áo mưa rất lớn, màu đen tuyền, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904667/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.