Sau khi gió ngừng mưa tạnh, ánh hoàng hôn mờ tối. Thành phố ướt sũng sau cơn mưa to, mây đen còn chưa tan, buổi hoàng hôn mùa đông vừa ngột ngạt vừa lạnh lẽo.
Nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Đá vụn trên bờ cảng bị mưa xối còn chưa kịp khô đã kết thành băng trên bề mặt. Mực nước sông lên cao, gió thỉnh thoảng nổi lên làm sóng đánh tới tấp lên bờ cảng.
Bỗng một bàn tay phụ nữ trắng nhợt thò ra khỏi mặt nước, sau đó cái đầu cũng nhô lên. Khuôn mặt cô ta ướt sũng nước, không có chút màu sắc nào, trong bóng tối nhìn chẳng khác gì ma quỷ.
Cô ta vịn vào đá trên bờ, từ từ bò lên, sắc mặt xanh ngắt bị ánh đèn trên bờ cảng rọi vào trở nên vừa hung dữ vừa đáng sợ. Cô ta khó nhọc bò lên bờ, cơ thể đã ngâm quá lâu trong dòng nước sông lạnh thấu xương nên chân tay tê cứng gần như không cử động được.
Cô ta mới thở phào một hơi.
“Cô cả Tô.”
Tô Phục ngẩng phắt đầu lên.
Tần Hải dẫn theo người, đang đứng dưới cột đèn gần đó, ung dung thong thả, hình như đã chờ cô ta rất lâu rồi.
Cô ta không kịp nghĩ, đạp chân định nhảy xuống nước. Tay cô ta vừa chạm nước, giọng nói phía sau đã từ tốn cất lên: “Cô còn xuống nước nữa thì tôi chắc chắn cô sẽ trở thành thức ăn cho cá đấy.”
Cô ta đã kiệt sức, nếu còn xuống nước nữa thì không chết đuối cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904665/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.