Chương trước
Chương sau
Sau khi, Mộ Thời và anh tài xế rời đi. Tề Chu gọi điện cho ai đó, được một lúc sau một chiếc xe đã dừng trước cô và anh. Khi thấy hai người đã ngồi trên xe, bác tài xế ( khoảng chừng hơn 40) nhìn qua gương chiếu hậu một lát rồi tủm tỉm cười một mình.

" Hai đứa muốn đi đâu vậy!"

Tề Chu liền đáp:" Cho chúng cháu tới Công Ty CPN."

" Ừ …".

… Bầu không khí xung quanh bỗng ngưng một nhịp, bất giác cả hai quay lại đối mắt nhìn nhau và cùng vang lên một tiếng nói.

" Sở Anh …"

" Anh Tề…"

Cả hai đều bất ngờ đến ngượng ngùng. Sở Anh liền né tránh ánh mắt, gãi đầu, hơi đỏ mặt nói:" Anh nói trước đi…"

Tề Chu ngạc nhiên nhìn cô không chớp mắt, khi hồi thần lại cậu cười ngốc tiếp lời:" Em nói trước đi, chuyện mà anh nói cũng không quan trọng lắm."

Ban đầu, cô có chút lúng túng, phân vân mấp máy miệng không thể phát ra tiếng nói. Suy nghĩ một lúc lâu, Sở Anh mới quay sang nhìn trực diện Tề Chu chầm chậm nói:" Anh, cho em xin lỗi. "

Tề Chu nghiêng đầu, hỏi chuyện:" Hửm? Sao phải xin lỗi anh. "

" Vì…vì…em tự ý nghe điện thoại của anh, tự ý quyết định mà chưa có sự cho phép của anh. Còn gây phiền phức cho anh nữa…Em xin lỗi …"

Nhìn dáng vẻ ỉu xìu nhận lỗi như một chú thỏ cụp tai khiến cậu không khỏi cảm thám trong lòng: Em ấy đáng yêu chết mất…, trái tim cậu như được một mũi tên của tình yêu xuyên thủng qua màng lớp cứng cáp để lộ ra dáng vẻ yếu mềm trước một cô gái nhỏ nhắn đến đáng yêu như vậy.

Tề Chu thật sự đã đổ gục trước dáng vẻ của chú thỏ nhỏ đó. Nhưng cậu không muốn thể hiện sự yếu mềm đó trước mặt cô, bản thân phải tiết chế không thể để cô thấy được sự si mê trong ánh mắt cậu. Tề Chu đảo mắt sang hướng khác họ nhẹ một hơi, ưng ửng đỏ mặt, nói:" Khụ…khụ… Anh không có để tâm mấy điều đó. Miễn là em không sao là anh đã cảm thấy an tâm rồi. "

kyaaaaaa… Không lẽ đây là rắc thính trong truyền thuyết sao, mới chỉ nghe thôi mà tim mình như sắp tan chảy rùi.

" Ừm…", cô nhẹ giọng trả lời, đôi mắt chao đảo đầy hồi hộp, tim cô cũng vì câu nói của Tề Chu làm đập loạn nhịp, đầu cô chếch nhanh sang một hướng khác để tránh để lộ gương mặt đang nóng bừng của mình.

Tề Chu nhìn cô bé dễ nhạy cảm ấy mà tủm tỉm cười, cậu chống tay vào thành xe, đôi mắt cậu híp lại, lòng đen lơ lửng chứa nhiều suy nghĩ không nói thành lời, bàn tay siết chặt bám vào vạt áo, cậu mím chặt môi lại như thể đang kìm nén cái sở thích biến thái của bản thân. Hướng nhìn của cậu chính là vành tai và chiếc cổ trắng nõn nà của Sở Anh, có lẽ cậu đang chịu đựng, ức chế lại sự biến thái bên trong con người cậu.



A~ Muốn cắn thử vành tai nhỏ ấy, nhưng nếu mình làm vậy thì em ấy sẽ khóc mất. Chết tiệt, không biết bản thân sẽ chịu đựng như vậy đến bao giờ …

Và từ lúc đó đến CPN cả hai cũng chẳng nói gì thêm, nếu có nói thì cũng chỉ là tán ngẫu mấy câu nói xà lơ chứ không có gì đặc biệt cả. Vì khá mệt nên Sở Anh đã thiếp đi, cũng vì đó Tề Chu được bác tài xế nói vài lời qua lại:" Này chàng trai, sao còn chưa tỏ tình cô bé đó vậy."

Tề Chu ngạc nhiên lặng người nhìn ông bác được một lúc.

Thấy vậy, bác tài xế cũng cảm thấy ngại:" Lão già rồi nhưng hay tò mò mấy chuyện đó nếu cậu không muốn trả lời cũng không sao?"

" Ông bác nhìn ra sao?"

" Haha…Lão cũng có một thời gian như vậy. Đó là khoảng thời gian ghi ấn sâu sắc dù có là hiện tại hay tương lai thì lão sẽ không bao giờ quên được. Tuổi trẻ luôn là thời kỳ thanh xuân tươi đẹp được nếm trải nhiều điều và đặc biệt hương vị tình yêu luôn là những chiêm nghiêm sâu sắc mà mỗi bạn trẻ nào cũng phải từng trải qua. ", vừa nói bác tài xế vừa mỉm cười vì những ký ức còn đọng lại khiến bác nhớ cái hồi ấy.

" Nhưng cậu biết đó, yêu một người thì rất dễ nhưng để làm sao mà họ cũng yêu mình mới là khó. Tình yêu tưởng trừng là đơn giản nhưng lại rất phức tạp, xuất phát từ cả hai nhưng kết thúc thì chỉ có một. "

" Vậy nên là khi còn có thể thì hãy chớp lấy thời cơ, đừng để sau này phải hối hận muộn màng. Lão đây cũng từng yêu một người nhưng có lẽ vì sự yếu đuối của bản thân mà giờ đấy người con gái ấy đã tay trong tay với người đàn ông khác. "

Bất chợt, bác tài xế dừng xe khá gấp rồi nhìn ra ngoài thì thấy đã ở trước công ty CPN, cười khà khà để che đi nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt rầu rĩ ấy, bác nói: " Ôi trời, đã đến rồi sao. Hà…ha…Lão nói hơi nhiều mong cháu thông cảm. "

Tề Chu cảm nhận được sự chân thành sâu bên trong của ông bác khi kể về mối tình của mình, cậu cũng vô cùng trân trọng những lời khuyên ấy, điều đó khiến cậu nhận ra điều quan trọng mà cậu phải thực hiện trước khi quá muộn, cậu mỉm cười tràn đầy sự tự tin nói:" Cảm ơn ông bác."

" Hà…hà… không có gì đâu. "

Sở Anh sực tỉnh vì cú phanh gấp khiến người cô ngả về phía trước, Tề Chu may thay đỡ được cô trong tức khắc, cậu dịu dàng để cô ngã vào lòng. Sở Anh nhẹ nhàng zụi hai bên mắt, vươn nhẹ người, gương mặt vẫn còn ngái ngủ:" Anh…đến rồi sao?"

" Ừm…Còn buồn ngủ không?"

Cô lắc đầu, đáp:" Không…em không còn buồn ngủ nữa!"

" Vậy cùng anh vào trong nhé. "

" Ừm…"

Sau đó, cả hai người được một nhân viên tiếp đón hướng dẫn tiến vào một căn phòng làm việc ở một tầng trên.

" Mời hai vị vào trong, ngài giám đốc của chúng tôi vẫn đang chờ ạ."



" Ừ."- Tề Chu

Cánh cửa vừa mở ra, Tề Chu chỉnh lại áo, giương mắt nhìn với thái độ lạnh lùng. Theo sau là Sở Anh, dù là một cô gái nhỏ bé nhưng luôn có sự mạnh mẽ và cương quyết trong công việc.

Tất thảy, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa phòng. Mộ Thời và anh tài xế - Liễu Hạn không khỏi ngạc nhiên vì vài phút trước thôi họ vừa gặp mặt thôi, vậy mà không ngờ lại là đối tác trong cuộc giao dịch lần này.

Tử Ân vừa nhìn thấy Sở Anh và Tề Chu đều an toàn mà đến vừa kịp lúc thì cậu vui mừng giéo lên:" Sếp và Sở Anh đến rồi sao? Thật may quá làm tôi tưởng…"

Tử Ân chưa kịp vui mừng chạy về phía Tề Chu thì đã bị cậu nhìn với một ánh mắt sắc lạnh đến rùng mình, Tử Ân thấy không thể tiến thêm bước nữa liền hơi tái mặt lùi lại.

" Tưởng gì? À! m.à cậu có vẻ th.ân thi.ết với Sở Anh nhỉ? Gọi cả tên luôn sao…"

Tử Ân chột dạ khẩn thiết cầu nguyện trong lòng, đáp:" Ha hà… không phải đâu sếp…Chỉ là…"

Tề Chu lướt qua, nhàn nhạt trầm giọng nói:" Trừ lương."

" Ể…", một nhạt chí mạng khiến Tử Ân suy sụp thở dài.

Tề Chu chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế sofa, ngước nhìn Mộ Thời với ánh mắt bằng mặt nhưng không bằng lòng. Mộ Thời thấy vậy liền cười mỉa mai:" Ha…hà…Thế giới này nhỏ bé thật đấy!"

Liệu Hạn là thư ký của giám đốc CPN ( mà giám đốc công ty chính là chú của Mộ Thời. Còn người đứng đầu công ty chính là ba của Mộ Thời - Mộ Lâm). Cậu cúi người nhỏ giọng với thiếu gia Mộ Thời của mình:" Cậu chủ đây là đối tác làm ăn quan trọng với ba cậu đó."

Mộ Thời hờ hững, tiếp lời:" Chắc tôi quan tâm.", rồi cậu thay đổi thái độ nhanh nhẹn chạy về phía Sở Anh rồi ôm lấy cô.

" Oaa…Thật không ngờ lại được gặp chị. Em vui lắm đó!"

Sở Anh là một người vô cùng yêu quý trẻ con, với mỗi đứa trẻ cô đều đối xử dịu dàng với chúng. Cô yêu chiều hạ thấp người xoa đầu Mộ Thời:" Nhóc đáng yêu, chị cũng rất vui vì gặp được em. "

" Vậy chị ôm em đi…";

Tề Chu tối sầm mặt, cả ngoài toả ra đầy sát khí, cậu khó chịu khi bị một thằng nhóc dắt mũi. Tử Ân và Liễu Hạn thấy biểu hiện tức giận của Tề thì biết là sắp có điềm liền hãi hùng, cùng nghĩ: Cho tôi ra ngoài được không…huhu

" Được nà. Sao mà đáng yêu quá trời luôn…", cô liền ôm chặt lấy Mộ Thời mà không biết rằng Tề Chu ghen đến nỗi muốn nổ tung cả nơi này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.