Sáng ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chói lọi lọt qua khe cửa xổ chiếu rọi vào khuôn mặt đang miên man ngủ của Sở Anh. Chiếc đồng hồ nhỏ bên cạnh ở kệ tủ bắt đầu rung lắc dữ dội, kêu inh ỏi dường như là nó đang muốn báo thức cô dậy.
Sở Anh không chịu được liền nửa mơ nửa tỉnh quài tay mò mẫm xung quanh kệ bàn. Vừa chạm chúng chiếc đồng hồ, cô liền tắt đi rồi ụp nó xuống mặt kệ.
" Hưm~~ Đến giờ rồi, sao vẫn…"
Rồi cô tiếp tục chùm chăn ngủ nhưng chợt nhận ra, ngay lập tức liền bật ngồi dậy ngẩn người nghĩ: Bình thường, giờ này anh ấy sẽ đến gõ cửa gọi mình dậy rồi chứ! Sao hôm nay lại không thấy…
“Không lẽ…anh ấy lại giận mình chuyện gì sao? Hửm, nhưng hôm qua mình nhớ mối quan hệ giữa tụi mình đã hoà thuận rồi mà!!”
Vì bản thân không yên lòng nên Sở Anh quyết định đứng dậy tiến ra mở cửa phòng, rồi ngó nhìn xung quanh hành lang căn nhà.
Sở Anh thấy lạ khi trong nhà không có một tiếng động, cô liền tò mò di chuyển nhẹ nhàng xuống phòng bếp. Bình thường sẽ có một trầu đồ ăn được Tề Chu chuẩn bị thịnh soạn trên bàn ăn chờ cô tới vậy mà hôm nay mặt bàn trống không và dường như không có dấu hiệu đã có người xuống bếp. Tiếp đó cô tiến sang phòng khách nhưng thấy khác hơn thường ngày vì sáng nào Tề cũng đều làm nóng ghế sofa để cô ngồi không bị lạnh. Tiếp tục, cô lại ngại ngùng tiến thử vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-chi-huong-ve-em-anh-sang-cua-anh/3389090/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.