4
Sau khi ta khỏi bệnh, ca ca lại ngã xuống.
Ta ngồi dưới mái hiên nhìn thái y đi ra đi vào, trong viện tràn ngập mùi thuốc đắng khiến cho dạ dày người ta cồn cào cuồn cuộn.
Ta quay đầu nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy chiếc bàn nhỏ mà ca ca thường dùng.
Tiếng ho khan tê tâm liệt phế của ca ca truyền ra, ta có chút lo lắng.
“Ca ca.”
Ta hơi sợ hãi, gọi ca ca ở trong phòng.
“Chiêu Chiêu, đừng sợ, ca ca không sao.”
Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như trước, chỉ là có chút khàn khàn.
“Vâng.”
Ta cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mũi có chút chua xót.
Ca ca không cho ta vào thăm, hắn nói sợ lây bệnh cho ta.
Quản gia đi ra từ phòng ca ca ai oán thở dài, vẻ mặt không biết làm sao cho phải.
Ta hỏi ông ấy: “Quản gia gia gia, ca ca có sao không?”
Quản gia lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thân thể vương gia, ai....”
“Ai cái gì mà ai, bản thế tử sẽ bảo vệ vương gia nhà ngươi trường mệnh trăm tuổi!”
Một nam nhân tuấn lãng mặc cẩm bào đỏ thẫm lắc quạt bước vào.
Ta đứng lên, ngoan ngoãn gọi một câu: “Thế tử ca ca.”
“Tiểu Chiêu Chiêu ngoan lắm, đáng yêu hơn ca ca của muội nhiều.”
Cố Hành Chỉ cầm quạt vỗ nhẹ đầu ta, không phải là hắn cố ý làm vậy, mà là ca ca không cho hắn chạm vào ta.
Lúc trước hắn trở về từ Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nguyen-chieu-chieu/2681293/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.