Kì An Chi biết Đường gia đã xảy ra chuyện, nhưng hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vì không cách nào gọi được điện thoại cho Đường Mộ Thần.
Hắn biết rõ đối phương đã gặp phải chuyện rắc rối gì đó, có vẻ như việc rất nghiêm trọng, thế nhưng y hoàn toàn không chịu chia sẻ với hắn, cái cảm giác bất lực này sắp bức hắn đến điên rồi!
Ngồi chờ chết sao? Kì An Chi chưa bao giờ là loại người đó!
Gọi điện thoại thì y không tiếp, vậy cứ để cho ông nội gọi điện thoại cho ông Đường, tùy tiện tìm đại cái cớ gì đó, rất nhanh chóng đã thu được tin tức, “Con dâu của lão Đường bị bệnh, lão Đường tâm tình không tốt, ngày mai khẳng định tới không được, hôm nào mời bọn họ đến ăn cơm đi!”
“Chúng ta nên đi thăm mới đúng chứ ạ?!” Diêu Nhật Hiên ở một bên nghe thấy vậy, buông đồ trong tay xuống, tỏ ra rất quan tâm.
Kì Dân Hạo lắc đầu, “Ba cũng bảo muốn đến thăm, nhưng lão Đường lại bảo không cần, nghe giọng của ông ấy, dường như không muốn có người ngoài đến quấy rầy con dâu ổng tĩnh dưỡng.”
Kì An Chi cau mày hỏi: “Là bệnh cũ tái phát ạ? Hay là chuyện gì khác?”
“Lão Đường chưa có nói, chỉ là nghe giọng của ổng rất tệ, dường như tình hình có thể nghiêm trọng lắm.”
“Bà ấy ở bệnh viện nào ạ?”
Diêu Nhật Hiên hiếm khi mới bắt được cơ hội dạy dỗ đứa con thiên tài, “Ngốc quá! Người ta đã không muốn bị quấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vuong-tu-chang-thuong-vuong-tu/2289579/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.