Bên bờ sông Rheinmỹ lệ, có một thị trấn nhỏ xinh đẹp nổi tiếng với khung cảnh tuyệt mỹ và những loại rượu ngon nổi tiếng, thị trấn Rüdesheim.
Những cánh đồng nho xanh ngát trải dài cho đến tận thung lũng sông Rhein. Thấp thoáng giữa các cánh đồng là những ngôi nhà nho nhỏ với những mảng dây leo phủ xanh mát. Bên trong thị trấn, dọc hai bên đường là những ngôi nhà bằng gỗ thời Trung cổ với các cửa hàng, quán rượu, nhà hàng nhỏ nằm san sát nhau.Phía trước là những giàn hoa xinh đẹp, dưới ánh dương quang tựa như đang phát sáng, mùi hương mê người lan tỏa khắp bốn phương; toàn thị trấn tựa như một bức tranh mỹ lệ.
Mà ở một tòa nhà cổ ven thị trấn, gần đây có mấy người lạ vào ở. Nói chính xác là, một người phụ nữ có thai và hai người con trai phương Đông đồng dạng tuấn mỹ nhưng khí chất lại bất đồng..
Người phụ nữ có thai ngoại trừ sáng sớm và buổi chiều tà sẽ đi tản bộ trong trang viên, ngoài ra rất ít khi đi ra ngoài, nhưng hai người con trai kia thì lại thường xuyên sóng vai ra ngoài du ngoạn.
Ách, cũng không thể nói người ta đi ra ngoài du ngoạn, vì bọn họ rõ ràng là rất chăm chú mua đồ ăn như hoa quả rau dưa, thịt cá. Tất cả đều là những nguyên vật liệu dinh dưỡng phong phú nhất, chỉ là có vẻ không quá chuyên nghiệp mà thôi.
Chứng cứ sao, có thể từ đoạn đối thoại dưới đây mà xác minh.
“Sweetheart à, em xem con cá này đi! So với con cá em vừa chọn hoạt bát hơn nha!”
“Anh xách nó như vậy, nó có thể không quẫy mạnh sao?! Mau buông tay!”
Lời còn chưa dứt, TÕM! Con cá bị tóm lên rất mất hứng mà không ngừng giãy dụa, tử giữa không trung chơi trò nhảy cầu, trực tiếp lao xuống chậu nước, còn không quên quẫy mạnh đuôi làm nước bắn tung tóe lên kẻ vừa mới xách ngược nó lên để trả thù.
Ta tuy là thức ăn cho nhân loại, nhưng cũng không phải là đối tượng để trêu đùa! Lão tử là cá chứ không phải là đồ chơi!
Đường Mộ Thần đen mặt nhìn cái kẻ ướt sũng đứng bên cạnh, trong lòng có chút buồn bực! Vì sao cái tên gia khỏa này lúc nào cũng phải trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý?
Không phải bởi vì hắn đẹp trai, mà là bởi vì ngốc! Hơn nữa là một tên đại ngốc!
Kì An Chi bĩu môi, không cho là đúng lắc lắc cho nước trên người văng bớt đi, rồi lại nhanh nhẹn chụp tới, bắt chú cá bất hạnh kia ra, tà tà cười đe dọa, “Tiểu tử thối! Dám đấu với bản đại gia, đêm nay ta sẽ đem ngươi nướng lên! Ông chủ, lấy con này!”
“OK!” Ông chủ vuốt vuốt ria mép nhanh nhẹn đem con cá mổ bụng, cạo vảy sạch sẽ.
Đây cũng là cách mà rất nhiều quốc gia phương Tây hay làm, không để cho khách hàng mua cá vẫn còn sống về, bọn họ sợ ngươi không biết cách mà dùng những phương thức tương đối thống khổ giết cá, theo chủ nghĩa nhân đạo mà cho chúng nó cái chết không đau đớn, sau đó mới đem thi thể giao cho ngươi.
Tuy nói nhập gia tùy tục, nhưng Kì đại gia nghĩ hoàn toàn là bịt tay trộm chuông! Đằng trước là một đao, quay đầu cũng là một đao, trái phải đều là chết, chết như thế nào có gì khác nhau sao? Có gì khác đâu?!
Đáng tiếc vấn đề này hắn nói không được, cá nói cũng không được, luật bất thành văn nó đã như vậy rồi!
Sảng khoái tính tiền, đem con cá ném vào trong rổ, Kì An Chi mới sực nhớ ra quay qua hỏi ông chủ, “Con cá này đem nướng ăn có ngon không? ”
“OK!” Tiếng Anh của ông chủ râu mép có hạn, tiếng Đức của Kì An Chi lại ít ỏi trầm trọng, hai người nói chuyện với nhau chính là ông nói gà bà nói vịt, cố gắng lắm mới có thể hiểu đại khái.
Đường Mộ Thần bất đắc dĩ lắc đầu, để cho ngừoi không biết nấu ăn đi mua nguyên vật liệu đúng là thảm họa!
Kì An Chi mỗi lần đi chợ đều là như thế này, không thèm quan tâm đồ mua về làm sao mà nấu, chỉ cần thấy thuận mắt liền mua hết. Đợi đến khi về nhà, khổ cực chính là mình!
Đúng là mặt trái của hôn nhân mà, đem toàn bộ những khuyết điểm của cả hai người hoàn toàn lộ ra, sớm chiều ở chung với nhau, dù cho ngươi có muốn làm như không thấy cũng không được!
Bất quá may là, dù sao thì họ cũng đã quen biết nhau hơn hai mươi năm trời nên ít nhiều gì y cũng đã sớm biết rõ thói hư tật xấu của gia khỏa này.
Vốn khi Mục Sam cung cấp trang viên này cho bọn họ cũng có chuẩn bị đầu bếp, nhưng mà một là bọn họ không muốn gây phiền phức cho người ta, hai là không muốn sinh hoạt bị quấy rầy, ba là người phương Tây nấu ăn cho ba người phương Đông bọn họ ăn không quen, vì vậy mà nhẹ nhàng gạt chuyện này đi.
Ngoại trừ một ít nhân viên vệ sinh đúng giờ tiến đến quét tước, bọn họ ở chỗ này sinh hoạt tất cả đều là tự gánh vác. Mà trong đó phiền phức nhất chính là nấu ăn.
Phụ nữ có thai tuyệt đối không thể đụng tay vào những việc này, năng lực của Kì AnChi thì lại vô cùng thê thảm. Chỉ còn có Đường Mộ Thần, không còn cách nào khác đành phải lãnh nhiệm vụ nuôi hai cái miệng ăn cộng thêm một quả táo nhỏ đang thành hình.
Y thường xuyên phiền muộn mà suy nghĩ, cái gã Kì An Chi này có phải là cái kẻ đã dùng đủ mưu kế mà gạt mình đến bên hắn không?
Cuối cùng cũng kết thúc một mànmua sắm mất mặt xấu hổ ở chợ, về nhà thì người phụ nữ mang thai hộ, Vận Tô Yến cười cười đỡ thắt lưng, từ trên sô pha lảo đảo đứng lên, “Về rồi à! Có cần tôi giúp gì không? ”
Nụ cười dịu dàng, có vài phần rất giống Trầm Bích Vân.
Nói thật, lần đầu tiên khi Đường Mộ Thần nhìn thấy cô ấy cũng phải giật mình, nếu như không phải đã xem qua tư liệu của cô ấy trước đó, y còn tưởng rằng đây là chị em gì đó của mẹ y đi!
“Chị Yến, không cần đâu! Bọn tôi làm là được rồi!”
Ở chung đã lâu, Vận Tô Yến cũng thân thiết với họ hơn không ít, vẫn đứng dậy đi theo họ vào nhà bếp, “Tôi suốt ngày ngồi ngốc ở trong nhà, làm chút chuyện mới bớt buồn chán! Ôi hoa quả tươi ngon quá, rửa sạch đi rồi tôi sẽ cắt cho mọi người ăn!”
“Được! Vậy cực cho chị rồi!” Kì An Chi cười cười lấy đồ ra đặt lên bàn. Hắn cũng không phải quá vô dụng đi! Dọc theo đường đi chịu vô số cái trừng mắt của Đường Mộ Thần, có chút ủy khuất mà dùng ánh mắt u oán nhìn y, dù sao thì công tác thanh lý đồ nấu ra hắn vẫn làm rất tốt mà?
Đường Mộ Thần mặc kệ hắn, tự đi thu dọn thịt cá.
Vận Tô Yến hăng hái cầm dao cắt hoa quả, chỉ chốc lát sau, từng ngôi từng ngôi sao nhỏ lần lượt thành hình.
Nhìn ra được, cô ấy quả nhiên rất có tư thái của bà chủ gia đình.
Vận Tô Yến 35 tuổi, sớm đã lập gia đình, có một trai một gái. Vốn có một gia đình êm ấm bình thường như bao người khác, cuộc sống bình lặng, vô ưu vô lo. Nhưng tai họa bất ngờ giáng xuống, đứa con trai trong một lần ngoài ý muốn bị bỏng diện rộng, nếu như muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải tốn rất nhiều phí giải phẫu, cộng thêm phí vật lý trị liệu về lâu về dài.
Mặc dù có một khoản tiền bảo hiểm cùng với tiền bồi thường từ bên gây tai nạn, nhưng mà làm cha mẹ không hoàn thành trách nhiệm trông nom con cái, vì vậy mà tòa án phán xét gia đình của Vận Tô Yến cũng phải gánh chịu một phần phí dụng.
Đối với một gia đình phổ thông mà nói thì đây đúng là tai ương ngập đầu!
Hai vợ chồng đau khổ đến chết! Vận Tô Yến cũng là cùng đường đi vay mượn khắp nơi, tình cờ tại một bệnh viện nghe nói có người muốn tìm người đẻ hộ, sau đó thì gặp được Kì An Chi.
Kì An Chi nghe được chuyện nhà bọn họ xong thì rất đồng tình, trước khi có kết quả xét nghiệm đã quyên giúp hai mươi vạn trước, khiến cho hai vợ chồng họ vô cùng cảm kích.
Khi kết quả kiểm tra đã có, độ tương hợp rất cao, hai vợ chồng không chút do dự nhất trí đồng ý giúp đỡ Kì An Chi. Hai vợ chồng họ đều là người thành thật, không cần thêm thù lao gì cả, chỉ cần có đủ tiền chữa cho con trai họ là được.
Nhưng thật ra Kì An Chi vẫn có chút băn khoăn, vì vậy sớm đưa tiền qua để cho họ yên tâm chữa trị cho con trai. Mà Vận Tô Yến sẽ phải theo hắn đi qua Đức để Tom cấy phôi vào trong cơ thể của cô. Chờ đứa trẻ bình an ra đời mới cùng nhau về nước.
Có lẽ là bởi vì trước đó đã có một phần thiện duyên, cuối cùng cục cưng cũng bình an lớn lên trong bụng của Vận Tô Yến! Toàn bộ thời gian mang thai không xảy ra vấn đề gì cả, tựa như thụ thai theo cách bình thường vậy.
Hiện tại cục cưng đã bước vào tháng thứ chín, phi thường khỏe mạnh, hiện tại có thể dùng phương pháp sinh mổ để bé chào đời. Nhưng vì muốn cho thân thể của bé thật sự khỏe mạnh nên Kì An Chi và Đường Mộ Thần quyết định chờ Vận Tô Yến tự nhiên sinh nở.
Ngày này, có lẽ, cũng không xa nữa.
Mặt trời chiều ngã về tây, như phủ thêm một lớp sa y hoàng kim cho thị trấn nhỏ, như thiếu nữ e thẹn, vô cùng dịu dàng. Đường Mộ Thần và Kì An Chi cuối cùng cũng kết thúc công việc một ngày gà bay chó sủa, tay trong tay tản bộ trong trang viên.
Côn trùng không ngừng kêu bên trong bụi cỏ, những chiếc lá rụng dưới đất vang lên sàn sạt theo mỗi bước chân. Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, hít sâu một ngụm, nơi nơi đều bao phủ hương thơm của rượu nho, tựa như đang chìm trong một giấc mộng, chỉ mong say mãi không tỉnh.
“Anh nói xem, ông nội với mọi người có còn tức giận?”
Cục cưng gần xuất thế, ngày trở về nhà cũng đến gần. Đường Mộ Thần không thể không lo lắng, cứ như vậy mà mang em trai về nhà, cha mẹ có thể tiếp thu chuyện này không?
“Em yên tâm đi!” Kì An Chi siết chặt tay vợ, ngón tay cũng không an nhàn, miết lên chiếc nhẫn nho nhỏ trên ngón áp út, nghịch ngợm xoay tới xoay lui.
“Suốt thời gian qua cũng chưa nghe thấy tin họ phát giận, chắc là đã hết giận chúng ta rồi! Đợi chúng ta đưa quả táo nhỏ về nhà, bọn họ nhất định sẽ hoàn toàn nguôi giận thôi!”
“Thật sao?” Đường Mộ Thần có chút khẩn trương.
“Nhất định là như vậy!” Kì An Chi rất khẳng định, “Em xem nhà bọn anh đó, khi mấy đứa em anh ra đời, không phải ông nội anh vui lắm sao? Còn có ba bam dù cho trước đó đang giận dỗi gì lão cha, chỉ cần nhìn thấy cục cưng tâm tình liền tốt lên!”
Đường Mộ Thần ngẫm lại thấy cũng đúng, “Ai, vậy anh nói xem, em mang em trai về, Nhạc Nhạc nhà anh đã có con, anh lại có thêm một đứa em trai và một đứa em gái, còn có Hạnh Chi cuối năm nay sẽ sinh thêm một đứa, vậy là có năm đứa nhỏ! Trời ạ, bọn nó mà tụ lại một chỗ, chẳng phải sẽ quậy ngất trời sao?”
“Quậy ngất trời cũng không đến phiên chúng ta! Tự nhiên có người lo thôi!” Kì An Chi muốn phủi tay sạch sẽ, không muốn bị đống tã với bình sữa đè bẹp.
Đường Mộ Thần không đồng ý, “Vậy cũng quá vô trách nhiệm đi! Cha với ba anh tuổi cũng lớn rồi, chăm sóc hai đứa nhỏ đã rất khó khăn! Mẹ em cũng không được khỏe, táo nhỏ nhất định chúng ta phải chăm sóc. Anh cái gìcũng không quản, đúng là không thể nào nói nổi!”
“Được rồi được rồi! Tối đa hai chúng ta chỉ chăm hai đứa thôi, để cho bọn họ chăm đứa còn lại!” Kì An Chi không thể không đồng ý, ngẫm lại thấy mình hi sinh quá lớn nên có hơi không cam lòng, lén hôn Đường Mộ Thần một cái, “Anh nghe lời không! Lão bà đại nhân!”
“Anh gọi ai là lão bà?” Đường Mộ Thần lạnh mặt, không đẩy hắn ra được, liền tung một cước lên.
Kì An Chi khanh khách cười không ngừng, xoay người qua, chính diện ôm lấy Đường Mộ Thần, bàn tay đã xoa lên cái mông căng tròn, “Bộ em không phải lão bà của anh à?”
Hanh! Đường Mộ Thần cười nhạt liên tục, không cam lòng tỏ ra yếu kém cũng nhéo lại cái mông hắn, “Nếu em nhớ không lầm thì đêm kết hôn, người nào đó tự động dâng mình cho em khai bao mà!”
Kì An Chi cười đến con mắt loan loan thành hai tiểu nguyệt nha nhi, cũng không ngượng mà ôm Đường Mộ Thần càng chặt hơn, cằm cọ cọ lên vai y, “Anh cũng nhớ người nào đó kỹ thuật quá kém, anh còn chưa đến cao trào thì người nào đó đã phun kem rồi!”
“Đó là do anh cố ý! Siết chặt như vậy!” Nhắc tới chuyện đó, Đường Mộ Thần vừa thẹn vừa giận. Bất quá chỉ nhất thời thao tác sai lầm, liền bị hỗn đản này mỗi ngày pha trò!
“Vậy giờ làm lại một lần, tôi không đem anh làm đến khóc cha gọi mẹ…” Thề không làm người bốn chữ còn chưa ra khỏi miệng, Kì An Chi đã che kín miệng y.
Nụ hôn triền miên nóng bỏng, đầu lưỡi thô ráp linh xảo thổi qua lỗ tai mẫn cảm, rất nhanh mang đến trận trận run rẩy. Cảm giác ngứa ngáy như bị cọng lông chim cọ qua, khiến cho y cảm thấy rối tinh rối mù.
Sau khi triệt để đem trái tim giao cho đối phương, mỗi lần thân thể kết hợp có vẻ đặc biệt bất đồng so với trước kia, giống như chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út, mang theo một loại ánh sáng đặc biệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]