Phương được mẹ đẩy xe lăn lên ô tô theo sau là bố Kiên đang lúi húi xách đồ. Nay cô về quê để ăn giỗ mặc dù đã xin phép không về nhưng vì mới bị tai nạn xong các bác dưới nhà thì lo quá nên đặt luôn một xe bảy chỗ để cô ngồi cho thoải mái.
- Bác Sang lo cho con lắm đấy.
- Bác thương con mà mẹ.
Phương cười tủm tỉm, về quê rồi cho người nào đó buồn đến thối ruột ra cho bõ ghét.
- Nào! Nào xuất phát thôi_ Tiếng bác tài hô lên báo hiệu cho gia đình nhà Phương biết mà ổn định chỗ ngồi.
Bánh xe bon bom rời khỏi phố xá đông đúc, chen chúc ra khỏi cố đô trở về với làng xóm. Phương trầm tư ngắm cảnh vật thay đổi liên tục rồi nhớ lại khuôn mặt phúc hậu của bác Sang, điệu cười dí dỏm của bác Vũ còn cả cô gái đẹp nức tiếng trong vùng vợ bác Sang - bác Quyên. Bác Vũ không lấy vợ nhưng nhận nuôi hai đứa một trai một gái ( Anh Hiếu với Chị Nga). À con bác Sang tên Tiến nữa xíu nữa thì quên.
Cả đoạn đường mất hơn hai tiếng đồng hồ, cô hơi mơ màng mà được bố bế xuống xe lăn. Mẹ cô thì khỏi bàn say đến mức không biết trời đất trăng sao.
- Cháu rượu của bác!!!
Bác Sang hồ hởi chạy ra tóm lấy xe lăn mà đẩy một mạch, vừa đẩy vừa khoe : cháu gái tôi về rồi này! Nó xinh chưa? Vợ ơi, cái Phương về rồi này.
Cô chóng mặt quá quơ quơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vo-tu-be/2815488/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.