Rồi lau mặt đi.
Cô đưa khăn mặt cho anh rồi ngồi xuống giường. Nguyên ngồi dưới đất rất ngoan ngoãn mà lau mặt. Sau khi tân trang lại thì nhìn đã thuận mắt hơn nhiều, cô cảm thán.
- Em đừng giận anh nữa, anh sai rồi.
Nguyên ấm ức lại muốn khóc thêm trận nữa. Mặt Phương hơi giật mấy cái rồi kéo đầu anh ngửa lên đối diện với mặt của cô.
- Giờ em hỏi, phải nói thật nói dối một câu em cam đoan sẽ bỏ anh.
- Anh không nói dối, đừng bỏ anh.
- Rồi, sao hôm đấy lại kệ cho chị ta bắt nạt em?
- Em ghen đáng yêu lắm, anh không dời mắt được.
- Hả?
- Anh thề nói dối nửa câu ra đường lần nào anh trượt vỏ chuối lần đấy.
- Rồi im lặng!
Cô bất lực buông tay để anh xoay người lại về phía cô. Vòng tay ra ôm lấy eo cô mà vùi mặt vào bụng bé yêu nhà mình.
- Anh với chị ta qua lại với nhau từ bao giờ?
- Hồi năm nhất, cậu ấy tiếp cận làm thân, ăn nói cũng được nên anh mới chơi với cô ấy anh cam đoan không có tý gì hơn là bạn xã giao.
Anh nói với giọng khàn khàn lại có chút ủy khuất và nức nở nên cô không đành lòng mà quay đầu sang hướng khác không thể nhìn thêm. Nhan sắc hại nước hại dân!
- Ngoài chị ta thì còn ai là bạn khác giới không?
- Còn.. Còn một đứa nhưng nó có người yêu rồi.
- Tên gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vo-tu-be/2815461/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.