Em vẫn còn buồn ngủ lắm.
Cô cầm bánh mì trong tay, tay còn lại thì giữ ở bên eo của anh. Phương tựa đầu vào lưng anh rồi mè nheo đòi ngủ tiếp. Nguyên bất lực đến nỗi khẽ cười.
- Tý anh mua cho lon bò húc cho tỉnh nhé.
- Ừm...
Nguyên lái xe vào trong lán rồi nhanh nhẹn bế cô xuống xe rồi chỉnh lại váy cho bé yêu xong rồi dắt tay đi vào trong. Trông giống như hai anh em ruột vậy.
Phương chống cằm, tay cầm một lon bò húc đã uống gần một nửa, cả người dựa ở cạch bàn. Mắt cố gắng tìm xem anh đang ở nơi nào. Linh chồm ra từ đằng sau cười toe toét.
- Hết buồn chưa? Nay thèm ăn gì không, tớ mua cho.
- Tớ với anh ấy làm hòa rồi không còn buồn đâu.
Linh miễn cưỡng nở nụ cười, bàn tay thon thả nhẹ nhàng gõ cái cộc lên đầu cô.
- Vỡ đầu mất thôi.
Cô tỉnh ngủ ôm cái đầu đang đau điếng bĩu môi nhìn Linh. Cô bạn không ngần ngại ngồi luôn cái ghế đối diện cô.
- Làm hòa rồi thì sao nữa?
- Tối qua có ngủ chung.
Mặt Linh gần như cứng đờ, mọi biểu cảm đình trệ ngay lập tức.
- Này! Bà mới có bao nhiêu tuổi mà đã ngủ chung, không sợ có gì xảy ra hả?
- Ngủ bình thường thôi mà, kiểu ôm nhau ngủ rồi sáng dậy đi học thôi. Bố mẹ tớ ngay dưới nhà mà.
Linh không còn cười nổi, tay đan vào nhau nghi hoặc nhìn bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vo-tu-be/2815459/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.