Phương này.
Nguyên ôm lấy cô từ phía sau, đầu dựa lên vai cô mà khẽ gọi.
- Sao vậy? Em còn viết nốt chỗ báo cáo nữa.
- Cho em này.
Anh đem từ trong túi một cái hộp be bé hình chữ nhật màu xanh lam. Mặt cô hơi đỏ lên, bao nhiêu suy nghĩ viển vông xuất hiện nào là anh Nguyên cầu hôn mình à? Hay là đợt trước mình bảo do không có câu tỏ tình nên anh mới làm cái này? Về sau nên đặt tên cho con là gì đây?
- Anh thấy nó hợp với em nên mua tặng em đó.
Mặt Phương càng đỏ dữ, cô gật gật rồi cầm cái hộp lên. Vỏ bọc cái hộp là bằng lụa sờ rất thích tay, chốt hộp lại là hình trái tim màu bạc. Cô mở ra là cái vòng cổ bằng bạc rất xinh.
- Đẹp quá...
- Hợp với em mà.
Anh cầm cái vòng cổ lên, hình trái tim đính nối hai đoạn dây chuyền với nhau khẽ đung đưa. Cô rất ngoan kéo mái tóc mình sang một bên.
- Anh đeo cho em đi.
- Được.
Nguyên nheo mắt nhìn phần gáy trắng nõn, tay anh đeo vòng nhưng có cơ hội là sờ lướt qua... Anh muốn đánh ở đây một dấu.
- Nguyên... em nhột.
- Xong rồi.
Anh nói xong rồi dựa vào vai cô, chóp mũi khẽ cọ cọ ở cổ Phương. Cảm giác hơi thở ấm nóng phả từng đợt xuống cổ làm cô nổi da gà mà khẽ rùng mình. Nguyên khẽ lướt môi qua, cô cúi đầu mà co rúm người lại.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vo-tu-be/2815451/chuong-41.html