Thị vệ giữ cửa một tay đè bội đao bên hông, đứng ở trước bậc thềm, nghiêm nghị nói: “Hành cung Ôn Tuyền chỉ có phụng hoàng mệnh mới có thể vào, thứ lỗi.”
Tại sao không giống như ta nghe nói, thật làm người ta thất vọng.
Đông Vân cũng không sợ bọn họ mặt lạnh làm việc công, tranh luận nói: “Tại sao ta chưa nghe nói qua quy củ này? Trước kia chủ tử chúng ta tùy giá Nhiệt Hà, đi qua nơi này, gia quyến của vương công quý tộc đều có thể chọn một tiểu trì ngâm mình nửa ngày. Chẳng những không có thị vệ ngăn trở, còn có cung tỳ thái giám chiêu đãi hầu hạ.”
Thị vệ kia cười hắc hắc với nàng, nói: “Ngài cũng nói là trước kia!”
Đông Vân tức đỏ mặt, còn muốn lý luận với bọn họ, Bạch Lộ sợ hãi lôi kéo tay áo của nàng khuyên nhủ: “Đông Vân tỷ tỷ, đừng ầm ĩ với bọn họ......”
Ta đã không còn hào hứng, thở dài, vỗ vỗ bả vai Đông Vân, nói: “Thôi, chúng ta trở về.”
Đông Vân lườm bọn họ một cái, đỡ cánh tay ta nói: “Phúc tấn, không cần phải chấp nhặt với bọn họ! Không đáng giá làm mình tức giận.”
Ta vuốt búi tóc của nàng, nói: “Đứa nhỏ này, quá kích động còn thiếu chút kiềm chế.”
Không được phép ngâm nước ở Ôn Tuyền, vậy thì về nhà tắm nước nóng. Tóc đã hơi khô, bảo Đông Vân giúp một tay vấn lên. Hơn nửa ngày, cũng không gặp Thập Tứ, liền hỏi Đông Vân và Bạch Lộ: “Vương gia các ngươi đâu?”
Đông Vân vừa loay hoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492093/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.