Trùng Dương qua đi, Thập Tam tới viếng thăm. Lúc ta gặp được hắn, sắc mặt hắn xanh mét từ thư phòng đi ra, nhìn thấy ta, liền thở dài, cũng không nói lời nào, chỉ có chút quẫn bách cười khổ. Có lẽ hắn đến làm thuyết khách cho vị ngồi trên ngôi báo kia, kết quả có thể nghĩ. Tuân theo lệnh vua không cách nào hành động tùy ý, bây giờ dưới một người trên vạn người chỉ sợ lại càng không dễ.
Lúc này, Thập Tứ cũng bước thong thả ra khỏi thư phòng, trên mặt vẫn còn treo nụ cười lạnh, đáy mắt tràn đầy khinh thường. Thập Tam lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, phẩy tay áo bỏ đi. Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi trong lòng thầm than.
“Ta......” Thập Tứ đi lên choàng vai của ta, muốn nói lại thôi.
Ta ngăn mu bàn tay hắn lại, cười nói: “Ta đi bảo các nàng chuẩn bị cơm tối.” Nói xong xoay người tránh ra.
Qua mấy ngày, Thập Tam lại tới vương phủ Thang Sơn một lần nữa nhưng lần này là tới tìm ta nói chuyện. Hắn quan sát cửa sổ thủy tinh trong suốt sáng sủa ở chánh phòng, cười nói: “Ngươi sắp xếp chỗ này cũng không tệ.”
“Sắp vào đông, như vậy sẽ không bị gió lùa vào, ánh sáng cũng tốt.” Ta mời hắn ngồi, sai Đông Vân đi lấy Lục Diệp Hồng ở bên cạnh mỏm núi đá pha trà.
Hắn đi tới trước cửa sổ gõ một cái, nói: “Nhưng tốn phí quá nhiều.”
Ta cười trả lời: “Chỉ tốn chút bạc mà thôi, cớ sao không làm.” Hắn quay đầu lại nhìn ta, không nói gì.”Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492091/chuong-38-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.