Tháng mười, chủ tử sinh hạ một vị cách cách. Bởi vì sinh vào mùa đông, cho nên chủ tử gọi là Đông Đông. Da trẻ mới sinh nhăn nhăn đỏ hồng không dễ nhìn cho lắm, qua mấy ngày nẩy nở một chút mới xinh đẹp hẳn ra, nhìn dung mạo thật giống Phúc tấn như đúc. Thành thật mà nói, Đông Vân có chút thất vọng, nếu là tiểu a ca thì tốt biết bao nhiêu! Ngược lại dường như Thập Tứ gia không thèm để ý là cách cách hay là a ca, mở yến tiệc lớn mời khách bắt đầu từ lúc tắm ba ngày, bận rộn loay hoay đến trăm ngày.
Chủ tử đang ở cữ, đương nhiên không thể cùng gia cùng phòng, mà từ khi có tiểu Cách Cách, thì đều giành hết thời gian trông nom. Thập Tứ gia tìm không ra được chút thời gian thân thiết nào, cho nên tuy cao hứng mới có được nữ nhi, nhưng vẫn có chút tính khí không thuận, nóng nảy cực kì.
Hôm đầy tháng của cách cách, chờ tiễn khách xong, Đông Vân đã mệt đến không thở được, cố lên tinh thần hầu hạ phúc tấn trở về phòng, chờ chủ tử an trí xong, nàng liền có thể trở về phòng chui lên kháng ấm áp. Trong viện tối đen như mực, không có một bóng người, đang nghi hoặc, liền bị người che miệng kéo tới hành lang. Nàng bị dọa sợ tay chân trở nên cứng ngắt, nhưng khi xoay người nhìn lại, thì ra là Phó Hữu Vinh, hắn vừa chỉ chỉ chánh phòng vừa ra dấu chớ có lên tiếng, nàng lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra .
Trong phòng truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492083/chuong-38-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.