Chương trước
Chương sau
Chủ tử cùng Thập Tứ gia thành thân gần một năm, nhưng vẫn chưa có tin mừng. Sớm đã có lời ra tiếng vào truyền ra, nói là chủ tử không thể sinh, cả ngày chiếm cứ gia cũng vô dụng. Như thế này thì tốt rồi, những lời đồn đãi khó nghe kia tự sụp đổ.

Vốn là gia rất vui mừng đến không có giới hạn, nhưng chủ tử nôn oẹ khó chịu rất gay gắt, ăn thức ăn mặn liền buồn nôn, không có mấy ngày liền tiều tụy rất nhiều, hắn lại không khỏi càng thêm lo lắng. Hai ba tháng đầu, bụng của chủ tử một chút cũng không có nhô ra, người còn gầy thêm, khiến gia rất là đau lòng. Bất quá cũng may chuyện Đông Vân lo lắng không có xảy ra, gia vẫn ở trong viện của chủ tử, chưa từng có ý bởi vì chủ tử mang thai, liền muốn những nữ nhân khác hầu hạ. Vì thế Thư ma ma rất mất hứng, Đông Vân thấy nàng xị mặt thì cảm thấy rất sung sướng.

Chiều ngày hôm đó, khó có được gia không có ở trong phủ. Đông Vân cùng Liễu Tuệ hầu hạ chủ tử ngủ trưa xong, liền thối lui ra mái hiên bên ngoài chánh phòng. Liễu Tuệ mặc quần áo thêu cành hoa màu xanh, có vẻ thon dài thanh tú. Vóc dáng nàng ta cao, mặc quần áo của chủ tử ngược lại không giống như những người khác phải cắt ngắn vạt áo. Nhưng mà, loại hoa văn quý phái kia hiển nhiên không phải đồ hạ nhân dùng được. Đông Vân nhìn cách ăn mặc của nàng ta, không khỏi cau mày.

Địch Thu đi vào xin Đông Vân chìa khóa khố phòng, nói: “Mấy ngày trước Phúc tấn không phải nói muốn thêu hoa mẫu đơn vàng lên đoạn gấm kia để làm rèm che sao, bây giờ Kiều Ngân tới lấy để thêu rồi.”

“Đoạn gấm kia sao?” Đông Vân nhất thời không nhớ nổi.

Địch Thu trả lời: “Chính là đoạn màu trắng, hoa văn giống như vẽ kia.”

“A, gấm gì chứ!” Đông Vân hô một tiếng, lôi kéo Địch Thu đi, “Đó là lụa tơ tằm, rất quý lắm đó! Ta cùng ngươi đi lấy.”

Đông Vân và Địch Thu cầm vải từ khố phòng ra, lại tỉ mỉ dặn dò Kiều Ngân phải cẩn thận cắt may, rồi đưa nàng đi ra ngoài, mới về đến Tiền viện, lại đụng phải Thập Tứ gia đang vào cửa viện.

Gương mặt gia ửng đỏ, trên người còn có mùi rượu, lại đẩy Phó Hữu Vinh muốn đỡ hắn ra, cười hỏi: “Chủ tử ngươi đâu?”

Đông Vân phúc thân hành lễ, trả lời: “Hồi gia, Phúc tấn đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Hắn gật đầu một cái, liền đi ngang qua bên cạnh nàng, đi về phía chánh phòng.

Đông Vân thấy bước chân hắn vẫn còn vững vàng, nghĩ thầm chắc là không có say. Phó Hữu Vinh đi lên hỏi: “Phúc tấn ghê tởm thức ăn mặn, không sợ mùi rượu chứ?”

“Không biết nữa. . . . . .” Nàng đáp. Ở trong viện không thấy Do Nhi và Liễu Tuệ, cảm thấy có chút không đúng, liền bước nhanh theo vào chánh phòng. Chỉ thấy gia vén rèm vào trong phòng, nàng đuổi theo ở phía sau, rèm vải in hoa vẫn còn đang dao động lắc lư, nhìn vào bên trong, thấy Liễu Tuệ đang quay người đứng ở trước thư án, không biết đang bận rộn làm cái gì. Gia lặng lẽ đi lên phía trước, từ phía sau lưng ôm cổ nàng, hôn sau tai nàng nói: “Bảo bối, ta đã nói với nàng. . . . . .” Lời nói được một nửa liền dừng lại, buông nàng ra lui về phía sau hai bước.

Đông Vân mới biết được hắn nhận lầm người, trái tim đang treo lên lại hạ về chỗ cũ.

Liễu Tuệ xoay người lại, hai gò má ửng hồng, nhìn hắn thẹn thùng e lệ gọi: “Gia. . . . . .”

Thập Tứ gia hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi ra ngoài, lại thấy Đông Vân đang sững sờ ở trước cửa. Sắc mặt hắn vốn không tốt, ánh mắt nhìn về phía nàng càng thêm âm trầm mấy phần, nàng cảm giác sau lưng có một luồng khí lạnh chui lên, muốn nhường đường, lại không thể di chuyển được bước chân.

Trên vai đột nhiên bị người vỗ một cái, nàng run lên bần bật, quay đầu thấy chủ tử đứng ở sau lưng, cười hỏi nàng: “Ngươi đứng nơi này làm cái gì vậy?”

Nàng chưa kịp trả lời, gia liền xông về phía trước đẩy nàng ra nói: “Ta bảo nàng đi pha cho ta bình trà đậm.”

Chủ tử ngửi thấy mùi rượu trên người của hắn, hỏi: “Uống bao nhiêu vậy? Mùi rất nặng.”

“Hun nàng rồi à?” Gia ôm lấy chủ tử ngồi vào trên mép kháng, lại nói, “Bị Bảo Thái bọn họ ép uống. Ta đi đổi quần áo.”

Chủ tử lắc đầu nói: “Không sao. Không ngờ mùi rượu này ngửi rất tốt, tối nay ta cũng uống một chút.”

Gia bất đắc dĩ cười: “Nàng có thai, uống rượu sợ rằng không tốt.” Chủ tử có chút không vui, gia liền dịu dàng dụ dỗ nàng.

Mặt Liễu Tuệ tái nhợt đứng ở đàng kia xoắn ngón tay, Đông Vân kéo kéo ống tay áo của nàng, lôi nàng lui ra ngoài. Do Nhi ghé vào bên tai Đông Vân hỏi: “Liễu Tuệ tỷ tỷ làm sao vậy? Hai mắt đều đỏ lên rồi.”

“Không có chuyện gì. Ngươi đi vào hầu hạ đi, ta đi pha trà cho các chủ tử.” Liền đẩy nàng đi vào.

Đợi Do Nhi đi vào rồi, Liễu Tuệ mới rơi lệ. Trong lòng Đông Vân chán ghét, nói: “Đi rửa mặt, hôm nay không cần ngươi hầu hạ nữa.”

Liễu Tuệ lấy mu bàn tay lau khóe mắt một cái, liền đi ra ngoài.”Đợi một chút.” Đông Vân gọi nàng lại, lạnh lùng nói, “Bộ quần áo này, sau này không nên mặc nữa.” Liễu Tuệ cắn môi dưới, xoay người chạy ra khỏi phòng.

Đông Vân hừ một tiếng, tự mình đi pha trà cho Thập Tứ gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.