Tiểu thái giám Triệu Phụng bưng một cái hộp gỗ dài đi vào phòng, cười hỏi Đông Vân: "Tỷ tỷ, để cái này ở chỗ nào?"
"Đồ của gia nên hỏi ma ma đi." Đông Vân rất quen thuộc với hắn, mặc dù nói như vậy nhưng vẫn bỏ đồ thêu thùa trong tay xuống đứng dậy, nhìn cái hộp được cẩn ốc, tay cầm bằng đồng và bề mặt hình lá cây rất đẹp, liền hỏi, "Hộp nhìn đẹp như vậy, bên trong đựng vật quý giá gì vậy?"
Triệu Phụng cười hì hì để hộp lên bàn, mở nắp ra, liền thấy bên trong có một vật tinh xảo đặc sắc, Đông Vân không biết, Triệu Phụng liền nói: "Là một cái nghiên mực Lưu Ly, đặt ở trong kho lâu rồi, không biết tại sao hôm qua gia nhớ tới, liền sai ta đi tìm, nói là cho Phúc tấn dùng."
Đông Vân nhìn nghiên mực này, đẹp thì đẹp thật, bất quá chỉ xem như một thứ đồ chơi, không có tác dụng nhiều. Gia đưa cho chủ tử toàn là đồ kỳ lạ, trước đó vài ngày xách tới một cái gương tiền triều, cũng nói là kê làm cái gương đồng. Chủ tử vuốt vân gỗ kia nói: "Không biết vị quý phụ nào đã dùng qua, xinh đẹp như hoa cúc vàng vậy, vậy mà bỏ được không mang theo xuống mồ." Vốn là gia đang uống trà, nghe xong lời này, bị nghẹn sặc ho khan không ngừng. Chủ tử cũng rất thích chiếc gương kia, sai người đi kiếm một tấm kính thủy tinh, cũng dùng hoa cúc vàng lót xuống đáy bao lại làm thành cái ngăn kéo nhỏ. Mỗi ngày lúc nhàm chán trang điểm, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492077/chuong-38-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.