Cũng khó trách người ngoài suy đoán, Thập Tứ gia không có tâm gì với mấy người Đích phúc tấn, vào lúc này lại nhớ rõ một nha hoàn nho nhỏ như nàng! Dĩ nhiên, Đông Vân tự biết mình, gia ôn hòa với nàng, tất cả đều bởi vì chủ tử nhà nàng. Bất quá, tương lai có thể thu nàng vào trong phòng hay không, cũng khó nói, bình thường nha hoàn hồi môn của chủ tử, hơn phân nửa thành thị thiếp. Đổi lại trước kia, Đông Vân sẽ vui mừng có cô gia trẻ tuổi tuấn lãng, nhưng hiện giờ nàng lại không vui, sợ vì vậy đưa tới chủ tử nghi kỵ, mất chỗ dựa. Vả lại trong lòng nàng thủy chung tồn tại bóng dáng người nọ, gia cho dù tốt cũng không bằng hắn, hắn mới thật tâm yêu thích nàng.
Vì chuyện này, nàng bắt đầu âm thầm lo sợ, chỉ là qua mấy ngày, liền yên tâm, Thập Tứ gia căn bản không thấy người khác. Hắn đối đãi với chủ tử như châu như bảo, hàng đêm đều ngủ ở viện này, mấy phòng khác sớm đố kị đỏ mắt, chủ tử nhà nàng trước sau vẫn thờ ơ. Trong phòng cũng có người xuyên tạc, nói chủ tử là đang ở trong phúc mà không biết phúc, nàng lại không cho là đúng, biết phúc cũng cần phải có phúc phận này.
Đông Vân ở bên cạnh chủ tử thời gian dài, lại thấy qua vương phủ các hoàng thân khác, phát hiện phủ Bối Tử của Thập Tứ gia có chút không giống với nhà khác. Khác biệt là trong phủ rất ít thấy mỗi phòng dùng nhiều nha hoàn như vậy, phần lớn là ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492075/chuong-38-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.