Khang Hi tháng chín năm sáu mươi mốt, chúng ta bầu bạn ở bên người Đức Phi, theo ngự giá từ Nhiệt Hà trở về kinh, tiến vào Sướng Xuân Viên.
Khi đó đã cuối thu, một nữa cây trong vườn cây đã chuyển vàng óng ánh hoặc đỏ cam, mặc dù không xinh đẹp bằng rừng bạch dương ở bãi săn, cũng thông khí hơn tường vây trong cung.
Ngoài viện có một tòa đình nghỉ mát, ở bên cạnh bàn đá đặt một bếp lò nhỏ để hâm rượu, mang lên mấy đĩa điểm tâm, vài loại hoa quả tươi, liền cùng Đông Đông hai người tự tiêu khiển. Chợt thấy Hoằng Lịch men theo hành lang đi về phía bên này, đợi đến gần, sau khi thỉnh an xong hỏi: "Thẩm, tại sao không thấy Ngũ Tỷ Tỷ?"
Ta chỉ chỉ núi giả bên tay trái, trả lời: "Nàng ở trên chỗ đó bắt chim sẻ."
Núi giả kia do rất nhiều đá Thái Hồ xếp thành, cao thấp chằng chịt, thật giống như một tòa núi nhỏ bao quanh. Đông Đông lấy giấy cuốn lại làm đạn dược, dùng giàn ná bắn chim chơi, vừa rồi hình như trúng một con, nàng chạy đi bắt "Tù binh".
"Ai u!" Là tiếng Đông Đông kêu.
Ta vội vàng đứng dậy chạy tới xem. Chỉ thấy nàng nửa dựa vào một cây cột đá, gập đùi phải, nhìn thấy ta đến liền lã chã chực khóc nói: "Ngạch nương, con bị sái chân rồi."
Ta ngồi xổm xuống xem mắt cá chân của nàng, cảm thấy đúng là có chút sưng, chạm vào một cái, nàng liền nũng nịu kêu đau. Ta an ủi: "Không có chuyện gì, trở về xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492039/chuong-33-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.